Quang Âm Chi Ngoại
Thông qua sự trợ giúp của lão Cửu, tuy hắn không có bày ra hình thái thần
linh tầng thứ ba nhưng quá trình này đối với Hứa Thanh cực kỳ trân quý.
Chẳng những giúp hắn tìm được phương thức vận dụng thần tàng, mà còn
trợ hắn cảm nhận trước tâm cảnh của hình thái thần linh.
Điều này với Hứa Thanh mà nói, có thể giúp cho trong lòng hắn càng thong
dong, rõ ràng trong lần triển khai hình thái thần linh tiếp theo.
Còn có hình thái thần linh tầng thứ nhất này, bây giờ Hứa Thanh có thể rõ
ràng cảm giác được, với nội tình hiện tại của mình thì dù cho vẫn giữ nguyên
tầng thứ nhất cũng không thành vấn đề.
Lão Cửu nhìn Hứa Thanh một cái thật sâu, khẽ gật đầu, sau đó hai mắt khép
kín.
Hứa Thanh không có làm phiền quá nhiều, lấy ra một khối máu thịt Xích
Mẫu đặt ở một bên, tiếp đó hắn suy nghĩ một chút, lại lấy ra một khối nữa, cung
kính đặt xuống rồi mới rời đi.
Theo thân hình đi xa, hình thái của hắn cũng từng bước thay đổi, không còn
hình thái thần linh tầng thứ nhất mà là hóa thành cơ thể bình thường, biến mất ở
trong cấm khu.
Chỉ có núi máu thịt vẫn sừng sững, lão Cửu trên đó vẫn không nhúc nhích.
Chỉ là tuy vẻ mặt hắn nhìn như bình thường, nhưng sóng lớn ở đáy lòng vẫn
còn đang cuồn cuộn như trước.
Biến hóa trên người Hứa Thanh làm cho lão Cửu mơ hồ dường như có một
ít mạch suy nghĩ.
"Tình huống xuất hiện trên người đứa trẻ này là một loại biến hóa trước nay
chưa từng có, cũng là một con đường mới."
"Phụ thân... có phải cũng đi trên con đường này không?"
Trong lẩm bẩm, hắn mở mắt ra, nhìn phương hướng Hứa Thanh rời đi, vừa
nhìn hai khối máu thịt Xích Mẫu để trên mặt tất, sự lạnh lẽo trong vẻ mặt của
hắn cũng hòa tan ra hiện ra một tia ôn hòa.
"Là đứa trẻ tốt."
Tại thời điểm nào đó, thích một người có thể là bất thình lình, nhưng càng
nhiều thời điểm là bởi vì chi tiết, nguyện ý tiếp xúc, nguyện ý kéo dài cái sự
thích này, cũng là bởi vì tỉ mỉ.
Hứa Thanh một đường đi cho tới hôm nay, bắt đầu từ Vô Song thành cho
đến Tế Nguyệt, tính cách có ơn thì báo ơn cùng với đầy đủ lễ nghĩa của hắn mới
là nguyên nhân căn bản khiến hắn có thể có người tương trợ.
Nhưng tiếc rằng, người như vậy, bất luận là ở thời đại nào, thế giới nào,
cũng không nhiều.
Càng là có một ít người không bằng hắn, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh hành
xử như vậy thì còn có thể cảm thấy phản cảm từ đáy lòng.
Đây là biểu hiện của nhân tính, làm nổi bật lên sự vô tri trong nội tâm của
đối phương, cho nên không có ai thưởng thức là có nguyên nhân.
Mà Hứa Thanh cũng không để ý đến những thứ này, đi ra cấm khu, hắn nhìn
thế giới này, ngẩng đầu nhìn về phương hướng phía quận Phong Hải.
"Phải về nhà rồi."
Hứa Thanh thì thào, xoay người đi về hướng dãy núi Khổ Sinh, hắn muốn đi
đón Linh Nhi, cùng nhau về nhà.
Lúc sắp đến dãy núi Khổ Sinh, bước chân Hứa Thanh dừng lại, hắn nhớ tới
một việc.
"Cổ Linh Hoàng hứa hẹn cho ta một cái Hoàng khí."
Hứa Thanh híp mắt lại, lấy ra lệnh bài của Cổ Linh Hoàng, cầm trong tay
chuyển động vài cái, trước đó hắn từng dựa theo yêu cầu của đội trưởng, truyền
thần niệm qua hỏi ý thu hoạch, thế nhưng Cổ Linh Hoàng không có bất kỳ đáp
lại nào.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một lát, Hứa Thanh đưa thần niệm vào bên trong
lệnh bài.
"Bệ hạ, bữa cơm tiếp theo, ngài còn tham dự chứ?"
Lệnh bài không có chút động tĩnh nào, thần niệm của Hứa Thanh như viên
đá bỏ vào biển.
Sắc mặt Hứa Thanh như thường, đợi hơn mười hơi thở, hắn tiếp tục đưa
thần niệm vào.
"Nếu bệ hạ không trả lời, vậy thì ta sẽ cam chịu ngài không tham dự bữa
cơm tiếp theo."
"Tham gia!"
Lúc này đây, ngay khi Hứa Thanh vừa mới nói xong, giọng nói tang thương
của Cổ Linh Hoàng quanh quẩn truyền ra từ trong lệnh bài kia.
"Vậy thì mời bệ hạ trả tiền của bữa ăn này, một cái Hoàng khí."
Giọng nói chí khí hùng hồn của Hứa Thanh truyền vào lệnh bài.
Trong lệnh bài đã không có âm thanh nào, rơi vào trầm mặc, Hứa Thanh
cũng không nóng nảy, yên lặng chờ đợi.
Cho đến nửa nén hương sau, lệnh bài rung động, một con rắn do Hoàng khí
biến thành từ từ bay ra từ trong đó, cho Hứa Thanh một loại cảm giác giống như
rất không tình nguyện.
Hắn không để ý đến những thứ này, giơ tay lên bắt lại con rắn Hoàng khí kia
và kéo mạnh một cái, trực tiếp kéo nó ra ngoài, mặc cho con rắn giãy giụa như
thế nào cũng đều vô bổ, bị Hứa Thanh ném vào bên trong thần tàng.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh cảm thấy mỹ mãn, đi hướng dãy núi
Khổ Sinh và tiếng vào Tế Nguyệt cung đã xây xong, về tới hiệu thuốc.
Vừa bước vào tiệm thuốc, Hứa Thanh nhìn thấy Thế tử ngồi ở chỗ kia uống
trà, nhìn thấy Ninh Viêm đang lau chùi, nhìn thấy U Tinh nấu nước, nhìn thấy
Ngô Kiếm Vu thất nghiệp, còn có mầm cỏ đang lắc lư cùng với Anh Vũ trụi lủi.
Cũng nhìn thấy Linh Nhi ném sổ sách chạy về phía mình.
"Hứa Thanh ca ca, sao bây giờ ngươi mới trở về."
Linh Nhi đỏ mắt, dùng sức ôm lấy Hứa Thanh, trong khoảng thời gian này
nàng vô cùng nhớ nhung Hứa Thanh, mỗi ngày phần lớn thời gian nàng đều
nhìn ra bên ngoài cửa hàng, muốn thấy được thân hình xuất hiện ở nơi đó.
Mặt Hứa Thanh cười tươi sờ tóc của Linh Nhi, giơ tay lên lấy ra Cổ Linh
Hoàng khí, đặt ở trong tay Linh Nhi.
"Cái này tặng cho ngươi."
Hai mắt Linh Nhi sáng lên, hoan hô, đối với nàng niềm vui sướng rất đơn
giản, chỉ cần Hứa Thanh ca ca ở đấy là được rồi, mà lễ vật Hứa Thanh ca ca
tặng, bất luận là cái gì thì nàng đều thích.
Thế tử nhìn thấy một màn này, cười không nói gì, cầm ly trà lên uống một
ngụm, trong mắt lộ ra hồi ức, lại giống như nghĩ tới một ít chuyện cũ thuộc về
hắn.
Ngô Kiếm Vu bên cạnh lắc đầu, có lòng không mở miệng nhưng vẫn nhịn
không được.
"Trời muốn đánh lôi nhân xà biết, đâu thèm hai cái xứng hay không."
Ngô Kiếm Vu vừa nói thế, Hứa Thanh quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Ngô Kiếm Vu run lên, nghiêm mặt nói.
"Xứng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.