Quang Âm Chi Ngoại
"Còn có nữa cha, nơi đây vô cùng an toàn, ta không sao đâu, Hứa Thanh ca
ca còn tặng ta một ít lễ vật nữa."
Nói rồi Linh Nhi giơ tay lên, tản ra một ít Cổ Linh Hoàng khí dung vào bên
trong cơ thể.
"Còn có còn có, Hứa Thanh ca ca siêu cấp lợi hại, lúc trước Xích Mẫu đến
bao vây nơi đây, chính là Hứa Thanh ca ca đã đuổi chạy bọn họ. Sau đó Hứa
Thanh ca ca và các gia gia nãi nãi còn đi trên mặt trăng, đồng thời tiêu diệt cả
Xích Mẫu."
Linh Nhi tự hào mở miệng.
Chỉ là lời nói liên tục của nàng đối với cha nàng giống như từng tia sét đánh
trong lòng, cuối cùng giống như trăm vạn thiên lôi nổ tung, ầm vang khắp linh
hồn.
Mà lão đầu cũng nhanh chóng phản ứng kịp hiểu được thân phận của gia gia
nãi nãi trong miệng Linh Nhi, điều này càng làm cho hắn hít sâu, không dám
tiếp tục nghe nữa, nhanh chóng bò lên cúi đầu với Thế tử.
"Xin ra mắt tiền bối!"
Thế tử khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người lão già đường Bản Tuyền.
"Tộc Phong Cấm viễn cổ? Tộc này tồn tại cùng Hoàng khí, bên cạnh từng
đời Cổ Hoàng đều có chức Phong Cấm, mượn Hoàng khí phong ấn chư thiên,
địa vị cực cao, nhưng huyết mạch trong ngươi có vẻ như không được thuần túy
cho lắm."
Lão đầu cúi đầu, cay đắng mở miệng.
"Sau khi thần linh giáng xuống, tộc của ta cũng theo đó thay đổi, Phong
Cấm hóa thành Phong U, mà thế gian lại không Cổ Hoàng, cũng không có nơi
để tộc của ta phát huy tác dụng."
"Cho nên, ngươi lựa chọn Linh Nhi?" Thế tử liếc nhìn Linh Nhi.
Thời khắc này chẳng biết tại sao mí mắt Linh Nhi có chút không mở ra
được, cũng chưa hiểu hàm nghĩa trong này cho lắm, mạnh mẽ vực dậy tinh thần
ngáp một cái.
Lão già đường Bản Tuyền nhìn thấy thế thì cả kinh, Hứa Thanh bước tới đỡ
lấy Linh Nhi, kiểm tra một phen, xác định Linh Nhi không có gì đáng ngại, là
Hoàng khí dung nhập trong cơ thể kia đang dung hợp cấp độ sâu với Linh Nhi.
Thế tử mỉm cười, không lên tiếng nữa, tiếp tục uống trà.
Lão già đường Bản Tuyền nhìn thấy như vậy, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với Thế tử, áp lực của hắn cực lớn, lúc này ánh mắt nhìn Hứa Thanh
vốn bất thiện và oán giận sớm bị hắn ẩn dấu thật sâu, hóa thành một tiếng thở
dài.
"Hứa Thanh, lúc này ta đến không phải chỉ có mỗi mục đích là tìm Linh
Nhi, còn có Diêu Hầu bảo ta truyền lời cho ngươi... trong thời gian ngắn ngươi
đừng có trở về quận Phong Hải."
Sắc mặt Hứa Thanh vốn thần tình, thế nhưng sau khi nghe được câu này,
trong mắt hắn chợt lộ ra tinh mang, đội trưởng ở một bên cũng nhíu mày, toàn
thân ngập tràn uy áp.
"Diêu Hầu?"
Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.
"Quận Phong Hải xảy ra chuyện gì?"
Lão già đường Bản Tuyền thở dài, cặn kẽ kể lại chuyện đã xảy ra ở quận
Phong Hải thậm chí là Thánh Lan đại vực trong khoảng thời gian Hứa Thanh
rời đi.
Lúc đám người Hứa Thanh và đội trưởng rời đi, thế cục của Thánh Lan đại
vực cân bằng ở trình độ nhất định.
Một phe là Thánh Lan đại công, sau khi hắn đánh mất chỗ dựa vững chắc là
tộc Hắc Thiên thì lập tức lựa chọn trở về Nhân tộc, thần phục với Nhân Hoàng,
không dám lỗ mãng.
Nhưng đại quân Thất hoàng tử vẫn còn tồn tại, chiếm cứ nửa đại vực, đồng
thời Tam công chúa phụng mệnh chủ chánh, ngăn được Thất hoàng tử.
Bởi vì chuyện đã từng xảy ra, quận Phong Hải trở nên rất chi là đặc biệt,
càng sở hữu quyền tự trị, vì vậy nơi này sinh tồn trong sự cân bằng, ngược lại
cũng bình yên, bị Thất hoàng tử và Tam công chúa mượn hơi.
Mà tất cả chuyện này, theo trong Hoàng Đô cuồn cuộn sóng ngầm mà xuất
hiện biến hóa kịch liệt.
Đầu tiên là Tam công chúa bị đột nhiên triệu hồi trở về Hoàng Đô đại vực,
từ bỏ chính quyền chính đối với Thánh Lan nửa vực, chắp tay tặng tất cả cho
Thất hoàng tử.
Nguyên nhân bên ngoài cũng rất nhanh bị quận Phong Hải biết được.
Mẫu tộc của Thất hoàng tử ở Hoàng Đô đại vực không phải chuyện đùa, đạt
thành một ước định với Nhân Hoàng trong chuyện của Thất hoàng tử.
Cuối cùng Nhân Hoàng triệu hồi Tam công chúa, ngầm đồng ý địa vị và
quyền lợi của Thất hoàng tử ở Thánh Lan đại vực.
Đồng thời có một người đến từ Hoàng Đô đại vực, tọa trấn Thánh Lan đại
vực.
Người này là một trong những trụ cột của mẫu tộc Thất hoàng tử, cũng là
cữu cữu ruột của Thất hoàng tử, càng là một trong ba mươi ba Thiên Vương của
Nhân tộc - Thiên Lan Vương.
Tu vi Uẩn Thần, địa vị tôn quý ở Nhân tộc.
Sau khi hắn mang binh phủ xuống Thánh Lan đại vực thì nắm giữ quyền to,
khí thế như muốn triệt để khống chế toàn bộ Thánh Lan đại vực, càng phát động
chiến tranh đối với tộc Hắc Thiên.
Đây là hứa hẹn của hắn với Nhân Hoàng, cũng là ước định của gia tộc bọn
họ với Nhân Hoàng.
Hắn sẽ vì Nhân Hoàng đánh vỡ đại môn của tộc Hắc Thiên, quét ngang tộc
Hắc Thiên trong tình huống tộc Hắc Thiên suy yếu nhất bây giờ, vì Nhân Hoàng
khai thác đất mới.
Đối mặt với Thiên Lan Vương khí thế hung hăng, Thánh Lan đại công cũng
đều tránh né mũi nhọn của hắn, lựa chọn thuận theo.
Còn về quận Phong Hải... mặc dù sở hữu quyền tự trị, thế nhưng ở trước
mặt Thiên Lan Vương lại bé nhỏ không đáng kể.
Sự xuất hiện của hắn, chỉ cần một pháp chỉ là có thể làm cho quận Phong
Hải như lá cây trên biển động, rung chuyển không gì sánh được.
Trong quận càng là lòng người bàng hoàng, không ít tộc quần và thế lực
tông môn đều trước tiên lựa chọn thần phục.
Trong đó có Tổng minh của liên minh Bát Tông, hắn quyết đoán từ bỏ thân
phận và địa vị ở liên minh Bát Tông, mang theo bộ phận người dưới trướng đến
nhờ cậy Thiên Lan Vương.
Sau đó, Thiên Lan Vương hạ lệnh chiêu mộ tu sĩ toàn bộ khu vực vạn tộc,
từng nhóm một đi đến chiến trường tộc Hắc Thiên, vì đó mà chém giết.
Trong này cũng bao gồm cả quận Phong Hải, không cho phép cự tuyệt.
"Đến lúc ta xuất phát, quận Phong Hải đã đưa đi ba đợt tu sĩ, toàn bộ đều
chết trận. Trận chiến cùng với tộc Hắc Thiên này, Thiên Lan Vương hoàn toàn
là lấy người mệnh đi lấp, tiêu hao tộc Hắc Thiên."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.