Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1681: Người chấp kiếm, ở đâu!



Tuy trong tộc Hắc Thiên có không ít cường giả, nhưng thương tổn của Thự

Quang Chi Dương không chỗ nào không có mặt đối với bên đó là khổng lồ cực

kỳ, Hắc Thiên Hoàng cùng với nhiều cường giả đỉnh phong trong tộc quần lập

tức bị tu sĩ thần bí ám sát bị thương nặng.

Tất cả mọi chuyện này khiến cho tộc Hắc Thiên rơi vào bị động, mà tại giây

phút Hồng Nguyệt biến mất, mặc dù để ngoại giới biết được việc này cùng với

xác định thật giả thì còn cần thời gian, nhưng người thành kính bên trong tộc

Hắc Thiên, phần lớn đều có cảm ứng ở một chớp mắt kia.

Cảm ứng này họa vô đơn chí, khiến cho tộc Hắc Thiên rơi vào trong bi ai.

Mà so với việc tộc Hắc Thiên suy yếu trước nay chưa từng có, lúc này đây

Nhân tộc phát động chiến tranh, khí thế như cầu vồng, người ra mặt không chỉ

có Thiên Lan Vương, ngoài hai đại vực của tộc Hắc Thiên ra, hoàng đô Nhân

tộc tổng cộng điều động mười ba vị Thiên Vương.

Từ mười ba phương hướng, xâm nhập hai đại vực của tộc Hắc Thiên.

Một là Đông Đỉnh Vương, làm Thiên Vương của mẫu tộc Tam công chúa,

chiến lực của hắn kinh người, tự mình nắm giữ ấn soái, gây nên cảm giác áp

bách to lớn cho tộc Hắc Thiên.

Đồng thời cũng tạo ra áp lực không nhỏ cho Thiên Lan Vương.

Bộ tộc bọn họ vì hỗ trợ Thất hoàng tử mà đã bỏ ra cái giá cực lớn, lúc này

mới nhận được sự đồng ý ngầm của Nhân Hoàng, mà một điều trong cái giá lớn

là cần hắn đánh hạ nửa Hắc Linh vực.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi Thiên Lan Vương đi tới Thánh Lan

đại vực lại chiêu mộ toàn bộ tu sĩ khu vực. Đối với hắn mà nói, người Thánh

Lan đại vực sống hay chết không quan trọng, cùng lắm thì tương lai nghỉ ngơi

là được rồi.

Bây giờ quan trọng là nhất định phải thắng trong trận chiến tranh này, như

vậy Thất hoàng tử mới có thể chân chính biến nơi đây thành đất phong.

Mà muốn thắng được, dựa vào số người mà hắn mang tới là không đủ, hắn

còn cần phải tiến hành một loại tiên thuật cấm kỵ.

Thuật này, cần máu và hồn của chúng sinh.

Vì vậy từng lệnh chiêu mộ không ngừng được phát ra từ phía Thất hoàng tử,

còn có từng nhóm người phụ trách trưng binh, lấy đại nghĩa mạnh mẽ trưng

binh ở mỗi địa phương của toàn bộ đại vực.

Nếu có người không nghe lệnh thì đăng báo cho Thất hoàng tử, từ Thất

hoàng tử trù tính chung chính vụ hậu phương an bài Vệ quân quét sạch.

Việc này, đã tiến hành được hơn nửa năm.

Chúng sinh vạn tộc của Thánh Lan đại vực dùng tánh mạng và máu thịt của

mình, trải rộng từng tấc từng tấc trên chiến trường với tộc Hắc Thiên, cũng bao

gồm quận Phong Hải.

Đối mặt đại nghĩa, đối mặt Thiên Vương, quận Phong Hải căn bản không có

khả năng không phục tùng, dù cho biết rõ Thiên Lan Vương bảo lưu tất cả tinh

nhuệ để cố gắng lấy máu thịt triển khai cấm pháp, nhưng cũng bất lực.

Chỉ là nửa năm trôi qua, binh lực đưa đi chiến trường đã có năm tốp.

Trong nhóm thứ năm, hơn phân nửa đều là người chấp kiếm.

Điều này đối với quận Phong Hải từng trải qua đại chiến không lâu mà nói

cũng đã đến lúc bấp bênh, nhiều tông môn cùng tộc quần bên trong quận, phần

lớn đều lựa chọn phản chiến, đến nhờ cậy Thất hoàng tử.

Mà quận Phong Hải cũng không có năng lực để tổ chức nhóm đại quân thứ

sáu, trừ phi... đưa đi hết người chấp kiếm còn sót lại cùng với mầm móng của

các tông môn.

Nhưng nói vậy, quận Phong Hải cũng sẽ không có tương lai.

Thế nhưng chênh lệch địa vị và thực lực giữa hai bên khiến cho quận Phong

Hải không có sức để đối kháng. Lúc này, ở bên ngoài quận đô Phong Hải, trên

bầu trời có một nhóm tu sĩ cầm lênh trưng binh của Thất hoàng tử đến.

Đám người kia số lượng hơn vạn, chia làm hai bộ phận, một bộ phận phía

trước mặc áo bào đen, thêu kiếm vàng, gào thét phi hành trên trời cao.

Trong bộ phận này Nhân tộc chiếm hơn phân nửa, dị tộc cũng có một chút,

đều là tu sĩ các tông các tộc đã từng của quận Phong Hải.

Sau khi bọn họ lựa chọn phản chiến và đến nhờ cậy Thất hoàng tử, thân

phận có thay đổi, bây giờ Thất hoàng tử ra mệnh lệnh, bọn họ càng là như khâm

sai, tới đây mạnh mẽ trưng binh.

Lúc này ai nấy đều có vẻ mặt thoải mái, người người cười nói, ánh mắt nhìn

về phía quận Phong Hải phần lớn đều lộ ra vẻ khinh miệt, còn có một số người

thì khóe miệng cười nhạt.

Mà đằng sau bọn họ là mấy nghìn chiến tu huyết giáp huyết bào. Ai nấy đều

sắc mặt lạnh lùng, sát khí mãnh liệt, chỗ đi qua như mây đen rợp trời, khí thế

phi phàm.

Bọn họ không phải tu sĩ Thánh Lan đại vực, mà là đến từ hoàng đô, là quân

cận vệ Thất hoàng tử mang tới trước đây.

Người người đều cưỡi cự tích màu đen khoác chiến giáp, cùng với việc họ

tới gần quận đô, một luồng ý bá đạo và hủy diệt nồng nặc không gì sánh được.

Trong hơn một vạn tu sĩ ấy còn có một hoa cái giơ lên thật cao, phía dưới là

một con voi trắng vô cùng bắt mắt trong đó.

Trên voi trắng có một người trung niên mặc áo giáp ngồi đấy, dung mạo hắn

xấu xí, nhưng trong hai mắt mở hí có ánh sáng âm lãnh chớp động.

Bốn phía còn có hơn mười thân hình giáp vàng, mỗi một vị đều lộ ra dao

động khủng bố, khí tức Quy Hư tản ra khắp thiên địa, khiến trời cao biến sắc,

hình thành mây đen. Theo bọn họ đi về phía trước, vùng mây đen này cũng

cuồn cuộn trôi theo.

Bên cạnh voi trắng còn có một lão giả.

Lão giả này mặt mũi nhăn nheo, trong mắt có từng sợi tơ như ngôi sao băng

xẹt qua. Lúc này hắn vừa đi theo vừa ngắm hướng quận đô Phong Hải giống

như bị hai tay của tượng điêu khắc Huyền U Cổ Hoàng nâng lên phía xa xa, sắc

mặt dâng lên sự oán độc và thù hận.

"Huyết Luyện Tử, Trịnh Khải Dịch, còn có tiện tử Hứa Thanh kia nữa!"

Lão giả cắn răng, ngọn lửa thù hận trong lòng đang kịch liệt thiêu đốt.

Ánh mắt của trung niên trên lưng voi trắng đảo qua người lão giả, thản

nhiên cười.

"Lăng Vân, nơi này có rất nhiều cố nhân của ngươi nhỉ."

Lão giả nghe vậy, lập tức cung kính cúi đầu, ôm quyền gập người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.