Quang Âm Chi Ngoại
"Đốc quân đại nhân, lát nữa còn xin ngài cho phép ta và cố nhân ôn chuyện
lâu một chút."
Hai chữ cố nhân, hắn nói mà nghiến răng nghiến lợi.
Trung niên nở nụ cười, gật đầu.
Lão giả này, chính là gia gia của Thánh Vân Tử, Lăng Vân lão tổ của Lăng
Vân kiếm tông trong liên minh Bát Tông.
Hắn đã từng bởi vì Thánh Vân Tử mà bị trách phạt bế quan 60 năm, mà sau
khi Thiên Lan Vương xuất hiện, trước khi Tổng minh phản bội đã thả hắn ra,
giải thích tất cả, sau đó Lăng Vân lão tổ lựa chọn đi theo, cùng nhau đến nhờ
cậy Thất hoàng tử.
Ngày hôm nay, là hắn cực lực xin lệnh, đi cùng tới đây.
Hắn không lo lắng quận Phong Hải sẽ phản kháng, bởi vì dưới tình huống
hiện tại, phản kháng sẽ gia tốc sự tử vong mà thôi.
Thậm chí trong lòng hắn còn có điều chờ mong.
"Phản kháng, bọn họ hẳn phải chết, không phản kháng, bọn họ chờ chết!"
"Thương thay cho tôn nhi của ta rõ ràng có tư chất Cổ Hoàng, đều bởi vì
tiện tử Hứa Thanh đố kị tư chất của cháu ta, hãm hại nó cực kỳ thâm độc!"
"Còn có con ta chết thảm, là bởi vì Trịnh Khải Dịch!"
"Tất cả nguồn gốc của chuyện này là Huyết Luyện Tử!"
"Một mạch các ngươi, đều phải chết!"
Trong mắt Lăng Vân lão tổ dấy lên sát ý mãnh liệt, nhìn quận đô Phong Hải
phía trước, hắn giơ tay phải lên, nhất thời mây đen trên trời cao thuận theo ý
niệm của hắn mà quay cuồng, hình thành nên từng tia chớp xẹt qua phía chân
trời, hội tụ thành một con lôi long to lớn, mang theo tiếng gào thét đinh tai nhức
óc lao thẳng đến quận đô Phong Hải.
Như muốn xé rách nó.
Trong nháy mắt, con lôi long ấy đã đến giữa không trung quận đô Phong
Hải, vừa định hạ xuống thì một bóng người xuất hiện ở trước lôi long, giơ tay
lên nhấn một cái.
Lôi long bị ngăn cản, mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng đều vô ích,
cuối cùng nổ bể ra, hình thành nên một cơn mưa tia chớp hình cung, bao trùm
quận đô Phong Hải.
Toàn bộ quận đô Phong Hải, lúc này phố lớn ngõ nhỏ đều hoàn toàn yên
tĩnh, hết thảy phàm tục đều bị yêu cầu ở trong nhà, đừng có ra ngoài.
Chỉ có tu sĩ ba cung cùng với tinh nhuệ các tông cùng chết sống với quận
Phong Hải ở trong quận đô, mang theo sự phẫn nộ nhìn phía trời cao.
Bên trong có Diêu Vân Tuệ, có Lý Thi Đào, có đệ tử của Thất Huyết Đồng,
cùng với rất nhiều người mà Hứa Thanh quen thuộc.
Có điều Nhị sư huynh của hắn không ở đây, Khổng Tường Long cũng
không ở.
Mà trên bầu trời, lúc này theo đại quân đen thùi lùi tiến đến, mây đen bốn
phía cũng càng thêm cuồn cuộn, khí thế cường liệt, từ xa nhìn lại, so sánh với
bọn, quận đô Phong Hải gần giống như con thuyền cô độc trong cơn sóng dữ,
có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Trong đại quân, người trung niên trên voi trắng hà hơi một cái, thuận miệng
truyền ra một câu nói.
"Quận Phong Hải có bao nhiêu nội tình ngươi rõ ràng nhất, cho ngươi thời
gian một nén nhang để hoàn thành trưng binh, bản tọa còn phải đi trạm kế tiếp."
Nói rồi hắn cầm lấy một quyển sách cổ, đọc, giống như không thèm để ý
chút nào đối với chuyện kế tiếp.
Chiến tu quân sĩ bên cạnh hắn cũng đều thờ ơ.
Chỉ có phía trước này nguyên bổn chính là quận Phong Hải tu sĩ, từng cái
kêu gào cường liệt, cũng bao gồm Lăng Vân lão tổ.
Hắn nhìn xuống từ trên cao, về phía người làm nổ tung con lôi long của
mình, sát ý tràn ngập.
"Trịnh Khải Dịch!"
Lão giả giữa không trung chính là Thất gia.
Hắn nhìn đại quân, sắc mặt âm trầm, hơi hơi phất tay, xua tan điện quang
hình cung trên bàn tay, cùng lúc đó ở phía sau hắn hư không dao động, lần lượt
từng bóng người lục tục xuất hiện.
Đầu tiên là Diêu Hầu, tiếp theo là cung chủ ba cung kế nhiệm, còn có chấp
sự các cung, và cả cường giả đến từ các tông, phàm là có tu vi Quy Hư thì đều
xuất hiện trên bầu trời.
Huyết Luyện Tử cùng với nãi nãi của Ngôn Ngôn, còn có ba vị tông chủ của
liên minh Bát Tông đều ở bên trong.
Ai nấy đều có vẻ nghiêm trọng.
Chỉ là, so với lúc trước khi Hứa Thanh rời đi thì người xuất hiện bây giờ
thiếu rất nhiều.
Số người ít đi này, hoặc là phản chiến, hoặc là chết trận.
Trong đám người còn có một nữ tử, mặc chiếc váy dài màu tím, như tử kinh
nở rộ ở trên màn trời, tướng mạo tuyệt mỹ, chính là Tử Huyền.
Nàng đứng ở nơi đó, rất là bắt mắt, lại nhìn vị trí, rõ ràng là khác với người
khác, càng tôn quý hơi.
Chỉ là mi tâm lại dường như có một nỗi ưu sầu, khiến cho cả người nàng
thoạt nhìn có chút u buồn, bây giờ nhíu mày mắt lạnh, nhìn Lăng Vân lão tổ
cùng với đại quân sau lưng.
Toàn bộ quận Phong Hải, một mảnh trầm mặc.
Đại quân đến tạo nên áp lực cực lớn, bao phủ trên mỗi một người trong quận
Phong Hải, bọn họ không phải là không muốn cung cấp nguồn binh lính, mà là
đã đến mức tận cùng.
"Diêu Thiên Yến, Trịnh Khải Dịch, các ngươi thật to gan!" Lăng Vân lão tổ
bước ra, đứng ở phía trước đại quân, trong mắt mang theo sát ý, trong lòng dâng
lên sự khuây khoả trước nay chưa từng có, cười nhạt mở miệng.
"Lệnh chiêu binh của Thất hoàng tử đối với bọn ngươi đã qua bảy ngày,
quận Phong Hải ngươi mắt thấy nguy cơ trên chiến trường, tộc chúng ta thương
vong thảm trọng, lại chỉ biết tự bảo vệ bản thân mình, không muốn đưa ra một
người nào."
"Hình vi như vậy của các ngươi chính là thông đồng với địch, chính là bại
hoại của Nhân tộc!"
"Hôm nay đốc quân đại nhân tự mình đến đây, nếu bọn ngươi còn khăng
khăng một mực, vậy thì quận Phong Hải này còn là Nhân tộc sao, đỉnh đầu của
các ngươi còn có Nhân Hoàng sao, trong lòng các ngươi còn có đại nghĩa Nhân
tộc sao!"
Cả đời Lăng Vân lão tổ từng trải quá nhiều chuyện, đã sớm tu luyện đến đa
mưu túc trí. Lời của hắn, từng chữ từng chữ đều mang theo đại nghĩa, từng câu
không rời khỏi Nhân tộc, hoàn tonaf không phải hạng người tầm thường có thể
so sánh được.
Giờ phút này phen phát biểu khẳng khái hùng hồn của hắn quanh quẩn, ngay
cả trung niên trên voi trắng đại quân cũng đều ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán
thưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.