Quang Âm Chi Ngoại
Bên phía quận Phong Hải nghe vậy nhao nhao buồn giận, phần lớn tu sĩ ba
cung bên trong quận đô đều sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt
tràn đầy lửa giận. Trên bầu trời, Diêu Hầu bước về phía trước một bước, sắc
mặt bi ai phẫn nộ.
"Ngươi nói quận Phong Hải ta chỉ biết tự bảo vệ mình, không muốn đưa ra
người nào, nhưng trong nửa năm qua, quận Phong Hải ta đưa đi năm tốp trăm
vạn binh sĩ, còn có cung chủ Phụng Hành cung cùng với nhiều vị chấp sự của
ba cung!"
"Trăm vạn binh sĩ này là hy vọng tương lai của quận Phong Hải ta, càng là
nguồn binh còn sót lại của bọn ta!"
"Các tông, nhất là Nhân tộc quận Phong Hải ta đã dầu hết đèn tắt."
"Hiện tại, ngươi tới nơi này đổi trắng thay đen như vậy!"
"Luôn mồm nói đại nghĩa Nhân tộc, vậy xin hỏi năm tốp trăm vạn binh sĩ
của quận Phong Hải ta, bây giờ còn có bao nhiêu người còn sống? Cung chủ
Phụng Hành cung chết trận, nhiều chấp sự chôn xương nơi đất khách, cái chết
của bọn họ không phải là vì đại nghĩa Nhân tộc sao!"
"Mà quận Phong Hải ta những năm gần đây phải trải rất nhiều việc, Thánh
Lan xâm lấn là tự bọn ta chịu đựng, ba vị cung chủ chết trận, quận trưởng ly kỳ
mà chết, Thất hoàng tử đến cướp đoạt chiến quả, nhìn như giải cứu, nhưng trên
thực tế có ai mà không biết!"
"Năm tốp trăm vạn binh sĩ của quận Phong Hải ta tử vong, còn chưa đủ sao,
lẽ nào ngay cả một tia ngọn lửa cuối cùng của bọn ta cũng đều dập tắt sao!"
Sống lưng Diêu Hầu thẳng tắp, ánh mắt không nhìn về phía Lăng Vân lão tổ
mà là nhìn đại quân sau lưng, mỗi chữ mỗi câu đều không thẹn với lương tâm.
Cạnh Thất gia, lúc này cũng bước ra, nhìn về phía voi trắng trong đại quân,
bình tĩnh mở miệng.
"Trong lòng chúng ta có đại nghĩa Nhân tộc, chúng ta cũng có thể hi sinh,
nhưng cần phải đáng giá."
"Ta muốn hỏi đốc quân đại nhân một câu, dưới trướng Thất hoàng tử, lại có
bao nhiêu người bị đưa đi chiến trường."
Trung niên ngồi trên voi trắng trong đại quân vẫn không buông xuống sách
cổ trong tay, chỉ là thản nhiên mở miệng nói với Lăng Vân lão tổ.
"Ngươi còn dư lại nửa nén hương."
Lăng Vân lão tổ nghe vậy thì hai mắt lóe lên, đảo qua thành trì quận đô,
cuối cùng nhìn về phía đám người Thất gia và Diêu Hầu, truyền ra tiếng thờ ơ.
"Chấp Kiếm cung, Phụng Hành cung, Tư Luật cung, cung chủ, phó cung
chủ, chấp sự, cùng với tu sĩ người chấp kiếm liên quan của ba cung này, còn lại
bao nhiêu, đưa ra bao nhiêu."
"Các tông môn, tông chủ tham chiến."
"Mặt khác... trong lệnh chiêu binh của Thất hoàng tử điện hạ nửa năm trước
đã điểm danh làm cho Hứa Thanh tham chiến, các ngươi lấy việc hắn bế quan
làm lý do để che che giấu giấu, lúc này đây, Hứa Thanh phải tham chiến!"
"Trong vòng nửa nén hương, đám người liên quan cùng với Hứa Thanh phải
tập kết hoàn tất!"
Lăng Vân lão tổ nói xong, bước về phía trước một bước.
Bước này siêu việt thiên lôi, ầm vang khắp tám phương, khiến cho phong
vân biến sắc, trời cao hình thành vòng xoáy khổng lồ, ùng ùng chuyển động.
Mọi người bên phía quận Phong Hải giận dữ, ai nấy dâng lên khí thế.
Ánh mắt Diêu Hầu lộ ra sự kiên định, sau khi nhìn nhau với Thất gia thì
trong sự kiên định ấy có thêm sự quả quyết, giọng nói hiện ra sát khí quanh
quẩn.
"Ba cung!"
Trong lúc nhất thời, sau lưng ba vị cung chủ đều tự phóng lên cao, lần lượt
truyền ra tiếng gầm nhẹ triệu tập.
Nhất là Chấp Kiếm cung phụ trách chiến đấu, vị phó cung chủ năm đó và là
cung chủ hiện tại, phun ra giọng nói túc sát ở trong đất trời.
"Người chấp kiếm, ở đâu!"
Lời hắn quanh quẩn toàn bộ quận đô, từng bóng người đột ngột dâng lên từ
mặt đất trong quận đô, càng có từng giọng nói nghiêm nghị truyền ra theo đó.
"Người chấp kiếm Tôn Thần Võ, có mặt!"
"Người chấp kiếm Trương Hạo, có mặt!"
"Người chấp kiếm Lữ Đào, có mặt!"
...
Mà trong rất nhiều giọng nói ấy, có một giọng nói phá lệ rõ ràng, như sấm
sét nổ tung bên tai mọi người, nhấc lên sóng lớn vô tận.
"Người chấp kiếm Hứa Thanh, có mặt!"
Sáu chữ ngắn ngủi này, mặc dù xen lẫn trong giọng nói của rất nhiều người
chấp kiếm nhưng vì cái tên Hứa Thanh, những lời này mang theo ý nghĩa phi
phàm!
Đối với quận Phong Hải mà nói, nhất là đối với người chấp kiếm, Hứa
Thanh đại biểu cho ý nghĩa quá lớn, đó là chiến hữu cùng sống cùng chết với
bọn họ, đã cùng nhau trải qua sự thanh tẩy của chiến tranh tàn khốc!
Càng là anh hùng đã từng của quận Phong Hải, quận trưởng tương lai quận
Phong Hải.
Phàm tục cũng thế, đối với tên này, họ không thể nào quên được.
Cho nên trong thời gian ngắn, tất cả người chấp kiếm mang theo sự bi phẫn
muốn chém giết hết thảy đều là oanh động tâm thần, nhấc lên sóng lớn, đồng
thời xúc động.
Bọn họ biết, người kia xuất quan! Lúc này bọn họ nhao nhao lộ ra vẻ mặt
kích động, nhìn quanh khắp bốn phía muốn tìm được thân hình trong trí nhớ của
bọn họ.
Không chỉ mỗi người chấp kiếm như vậy, những tu sĩ cũng đều như thế, còn
có tu sĩ tinh nhuệ các tông quận Phong Hải, đa số đều dấy lên sóng lớn trong
lòng.
Tuy trong đó có người chưa từng nhìn thấy Hứa Thanh nhưng cũng đều hiểu
trọng lượng của cái tên này ở quận Phong Hải. Bọn họ như vậy, đám người
cung chủ ba cung cùng với Diêu Hầu ở trên bầu trời, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ
xúc động.
Mà nháy mắt khi cái tên này xuất hiện, gây nên dao động trong lòng của vô
số người quận Phong Hải, bầu trời màn trời xuất hiện một vòng xoáy càng thêm
bàng bạc, vòng xoáy này lớn vô cùng, bao phủ hơn nửa trời cao.
Trong lúc ùng ùng chuyển động, dẫn đến sấm sét tám phương nổ tung, khiến
cho thiên địa biến sắc, gió to thổi bay từ đường chân trời, nối liền trời cao, vờn
quanh ở phương xa, hóa thành bão táp, thanh thế kinh người.
Trong chớp mắt, một con thuyền to lớn vô cùng nhảy ra ngoài từ trong vòng
xoáy trên màn trời.
Toàn thân ccon thuyền ấy đen kịt, tràn ra uy áp kinh khủng, bốn phía có đếm
không hết xúc tua hình thành từ sương mù màu đen, khuếch tán ra, nhìn từ xa
giống như một đôi cánh đêm tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.