Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1687: Chúng sao mất sáng, nhật nguyệt lui tránh (2)



Trận pháp có ba, ba cung khác nhau.

Bên Chấp Kiếm cung, khí tức hội tụ hình thành nên kiếm ảnh, có thể chém

cả chúng sinh vạn vật sơn hà!

Phụng Hành cung cùng với Tư Luật cung cũng như vậy, đều có khí thế

riêng!

Trên mặt đất còn có từng khôi lỗi cao lớn cũng đều cấp tốc bay ra, mỗi vị

đều do nhiều tu sĩ điều khiển!

Cùng lúc đó ở giữa trời cao xuất hiện lưới lớn, pháp bảo cấm kỵ của quận

Phong Hải bị mở ra, kể cả cấm kỵ của nhiều tông, trải rộng khắp đất trời!

Có lẽ chiến tranh đối với quận Nhân tộc ở những vực khác thì trải qua

không nhiều cho lắm, với lại phần lớn đều là quy mô nhỏ. Nhưng đối với quận

Phong Hải mà nói, mấy năm trước bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến cỡ

lớn, những người còn dư lại đều là tu sĩ tinh thông chiến đấu, thế nên mọi người

đối với chiến tranh đều không xa lạ gì.

Nháy mắt hai bên đánh giết nhau trong thiên địa. Hứa Thanh bái về phía

màn trời muốn mời lão Cửu ra tay, nhưng hắn không có đáp lại!

Hứa Thanh thầm than, hắn hiểu được nhân vật như Cửu gia gia không phải

là mình muốn làm cho đối phương ra tay thì có thể ra tay thật!

Phải xem cấp độ của kẻ địch nữa.

Cho nên rất nhanh chiến trường ầm vang vô tận, lôi đình sụp đổ, mà thuộc

hạ kim giáp ở bốn phía của trung niên trên voi trắng, ánh mắt ai nấy đều để lộ

sự lạnh lùng nghiêm nghị, lần lượt bay ra, tu vi Quy Khư bùng nổ.

Đồng thời mấy người Thất gia và Diêu Hầu cũng đều bay đi.

Cường giả Quy Hư của song phương triển khai đại chiến!

Mà những kẻ phản bội quận Phong Hải trong đại quân không bị thuyền lớn

của Hứa Thanh đụng chết lúc trước, bọn họ nhìn thấy chiến tranh xuất hiện thì

trong lòng ai nấy đều căng thẳng.

Nhưng từ nhận định đối với thế cục, sự hoảng loạn nhanh chóng biến mất,

gia nhập vào trong cuộc chiến.

Hứa Thanh híp mắt lại, thân thể nhoáng lên bay thẳng đến những người đó,

nơi hắn đi qua hư vô nổ tung. Trong chớp mắt Hứa Thanh đã gần sát một tu sĩ

Linh Tàng!

Hình thái thần linh tầng thứ nhất của Hứa Thanh có tốc độ quá nhanh, đối

phương hoảng sợ, đang định lui lại nhưng đã chậm, Hứa Thanh giơ tay trái lên

hạ xuống một quyền!

Một quyền này không đánh lên người đối phương, nhưng làm thay đổi phắp

tắc và quy tắc bốn phía, tạo thành sự lôi kéo làm cho lui ra phía sau thì biến

thành đi về phía trước!

Chỉ chớp mắt tu sĩ Linh Tàng lui về phía sau kia đã phun ra máu tươi, quy

tắc bản thân bị cắn trả, thân thể không bị khống chế thẳng đến chỗ Hứa Thanh.

Sắc mặt hắn tuyệt vọng, trường thương màu đen trên tay phải của Hứa

Thanh đâm mạnh một cái.

Không cách nào né tránh không cách nào chống lại, cấm kỵ chi thương

xuyên thẳng qua cổ của tu sĩ kia, lực lượng ẩn chứa bên trong nổ tung làm thân

thể và mật tàng của tu sĩ đó đều nứt ra, hình thần đều diệt!

Hứa Thanh không dừng lại, bỗng nhiên xoay người quét qua giết thẳng

xuống phía dưới!

Đội trưởng cũng đã phóng đi, lúc này lam quang bao phủ một người, theo

lam quang tiêu tán, thân hình của đối phương biến mất, chỉ có đội trưởng liếm

môi, toàn thân chớp lóe ánh sáng phóng về một hướng khác!

Bốn phía còn có Thư Lệnh Ti và người chấp kiếm lúc trước, họ tự chọn trở

thành thân vệ, đi theo Hứa Thanh và đội trưởng sát phạt tiến đến.

Rất nhanh, dưới sự ra tay của mọi người, những kẻ phản bội kia đều chết

thảm thê lương, có một số tên trước khi chết còn truyền ra lời nguyền oán độc.

"Chuyện hôm nay Thất hoàng tử nhất định biết được, Hứa Thanh, bọn ta ở

hoàng tuyền chờ ngươi!"

"Giây phút Thiên Lan Vương trở về, nhất định sẽ giết sạch sẽ bọn ngươi!"

Hứa Thanh không chút dao động.

Sau khi chém giết những kẻ phản bội này, hắn nhìn chiến trường trên bầu

trời.

Lúc này trong khoảng thời gian ngắn đại quân hai bên va chạm, bởi vì sự

tăng cường của bảo vật cấm kỵ cùng với sự sắc bén của tu sĩ quận Phong Hải

nên bên Phong Hải có ưu thế rất lớn!

Hơn vạn huyết giáp không ngừng lùi lại.

Mà trận chiến Quy Hư trên bầu trời cũng giống vậy.

Cảnh này làm cho ánh mắt của đốc quân trung niên ngồi trên voi trắng càng

thêm lạnh lẽo.

Hắn thừa nhận lúc trước mình đã xem thường quận Phong Hải, nhưng

không sao, hắn thân là đốc quân, từ chiến trường trở về trưng binh, cái hắn dựa

vào không phải những quân sĩ này mà là hắn nắm giữ pháp chỉ Thiên Vương!

Vì vậy hắn không chút hoang mang giơ tay lên, một ngọc bội màu vàng toát

ra ánh sáng ngập trời xuất hiện trong tay.

Hào quang màu vàng óng này khuếch tán ra bốn phía, không ngừng phóng

thích, rực rỡ kinh người, chói mắt đến cực điểm, đồng thời cũng có uy áp do khí

tức Uẩn Thần hóa thành cuồng bạo dựng lên ở bên trong!

Trời cao ảm đạm, hư vô mơ hồ, đại địa rung lắc, tu sĩ quận Phong Hải đền

run rẩy tâm thần, ai nấy đều rút lui, nội tâm bi phẫn.

Tu vi của bọn họ bị áp chế, linh hồn của bọn họ bị chấn động, tất cả bọn họ

ở trước mặt khí tức Uẩn Thần này đều yếu đuối không gì sánh được!

"Ánh sáng đom đóm mà cũng dám tranh nhau phát sáng với ánh trăng?"

Trung niên trên voi trắng thản nhiên mở miệng, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng,

đồng thời từng chữ viết màu vàng to lớn nhanh chóng hình thành ở phía trước

hắn.

"Chiêu mộ chúng sinh vạn tộc Thánh Lan Đại Thành xuất chiến!

Khi mười hai chữ to màu vàng xuất hiện, khí tức đến từ Uẩn Thần cũng đạt

đến cực hạn, thiên địa chấn động kịch liệt.

Cũng là vào lúc này, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, ôm quyền cúi

đầu nghiêm túc mở miệng!

"Mời Cửu gia gia!"

Hứa Thanh vừa nói xong, một kiếm quang khai thiên phá vỡ trời cao hạ

xuống từ trên trời!

Một kiếm này, trờ sụp đất nứt, khí phá vạn pháp!

Một kiếm này, chúng sao mất sáng, nhật nguyệt lui tránh!

Màn trời xé rách xuất hiện vết thương khổng lồ, hư vô vỡ tan, hình thành lỗ

đen cực dài.

Tất cả ánh sáng, tất cả âm thanh, tất cả thần, tất cả ý đều bị nó dẫn dắt, đều

bị lỗ đen nuốt chửng vào lúc kiếm này xuất hiện!

Tất cả đều biến mất, thời gian cũng dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.