Quang Âm Chi Ngoại
Vì vậy Ninh Viêm đứng ở giữa không trung có chút xấu hổ, nhưng hắn lại
không tiện trực tiếp mở miệng giới thiệu bản thân, vì vậy chỉ có thể đứng ở giữa
không trung dùng hết sức lực thả ra khí tức huyết mạch chả bản thân!
Dần dần khí tức hắn càng ngày càng đậm, dao động huyết mạch hoàng tộc
trùng trùng điệp điệp, bao phủ bát phương.
Cũng chính là vào lúc này đội trưởng bay ra phía sau Ninh Viêm quát lớn
một tiếng.
"Lớn mật, các ngươi thấy Thập Nhị hoàng tử, còn không mau bái kiến."
Đội trưởng vừa xong thì bốn phía chấn động, mà đáy lòng Ninh Viêm cũng
thở phào nhẹ nhõm, giữ nguyên thần sắc nghiêm nghị bình tĩnh nhìn đại quân
phía trước, thản nhiên mở miệng!
"Bổn cung là con trai thứ mười hai của Nhân Hoàng, Cổ Việt Ninh Viêm,
các ngươi hẳn là biết tên của bản cung!"
Ninh Viêm vừa nói xong, những đại quân huyết giáp ai nấy đều xúc động,
nhất là cường giả Quy Hư trong đó. Tâm thần bọn họ xuất hiện gợn sóng, nhớ
tới trong những hoàng tử của Nhân Hoàng có một hoàng tử rất ít khi xuất hiện
trước mặt người khác sau khi mẹ ruột chết.
Chính là Thập Nhị hoàng tử trước mắt.
Mà dao động huyết mạch trên người đối phương thì không cách nào làm giả
được, quan trọng nhất là bóng cự tích do đại quân bọn họ hình thành lúc này
cũng đều cúi đầu hướng về kim long!
Tất cả mọi chuyện đủ để chứng minh tất cả!
Vì vậy, mọi người chần chờ, sau nhao nhao cúi đầu bái kiến hướng về phía
Ninh Viêm.
"Bái kiến Thập Nhị hoàng tử."
Bên quận Phong Hải đối với biến hóa này tâm tư cuồn cuộn, lúc này lục tục
cúi đầu bái kiến hắn!
Diêu Hầu cũng như vậy!
Nhìn mọi chuyện này, trong lòng Ninh Viêm ngạo nghễ, nâng càm lên, thiếu
chút nữa thì quên địa vị của mình ở quận Phong Hải. Cũng may đội trưởng ở
sau người hắn đưa tay ho một tiếng, làm cho Ninh Viêm nháy mắt thanh tỉnh.
Trong lòng Ninh Viêm thất kinh, vội vàng đè xuống sự ngạo nghễ trong
lòng. Sau khi chỉnh đốn tâm trạng, ánh mắt của hắn liếc qua đại quân, bình tĩnh
mở miệng.
"Quận Phong Hải tự trị, đây là mệnh lệnh của phụ hoàng! Tuy các ngươi bị
người mê hoặc, nhưng thực sự có mạo phạm, tự trói mình đi, chờ bổn cung
thỉnh tấu phụ hoàng rồi định đoạt tiếp!"
Giọng Ninh Viêm truyền ra, hơn vạn đại quân trầm mặc, trước có một kiếm
kinh người sau có hoàng tử xuất hiện, về tình về lý bọn họ đều không thể không
nghe!
Đồng dạng, điều này cũng làm cho mỗi người bọn họ thở phào nhẹ nhõm,
bọn họ vốn là đâm lao phải theo lao, biết là nguy cơ sinh tử, bây giờ nghe lệnh
hoàng tử đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Vì vậy không chần chờ chút nào, họ nhao nhao tự phong tu vi, tự trói ở chỗ
này.
Bất kể có phải là thân tín của đốc quân hay không đều không quan trọng,
quan trọng là một kiếm kia… đã hoàn toàn làm bọn họ kinh sợ.
Làm xong những chuyện này, Ninh Viêm len lén quét mắt nhìn Hứa Thanh,
chú ý tới mặt Hứa Thanh không chút thay đổi, cũng không khỏi có chút bận
tâm, vì vậy hắn nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng ôm cổ Ninh Viêm cười hà hà, ý bảo hắn làm rất tốt!
Lúc này Ninh Viêm mới thở phào nhẹ nhõm!
Mà loại xử lý này đối với thế cục hôm nay đúng là phương thức tốt nhất rồi.
Rất nhanh Diêu Hầu đã an bài tu sĩ quận Phong Hải hiệp trợ bắt giữ hơn vạn
tu sĩ này vào trong Hình Ngục Ti của quận Phong Hải, không hề hành hạ, dù
sao đều là Nhân tộc cả!
Rất nhanh, trận nguy cơ của quận Phong Hải kết thúc, kế tiếp là Diêu Hầu
tuyên bố chức vụ quận trưởng của Hứa Thanh, hiệu lệnh toàn bộ quận Phong
Hải!
Tình thế bây giờ bất ổn, cho nên không có cử hành nghi thức, mà trên thực
tế lấy nội tình và danh vọng của Hứa Thanh ở quận Phong Hải này thì cũng
không cần đến nghi thức gì cả, hắn chính là quận trưởng quận Phong Hải!
Tuy là theo mấy năm qua đi, có một số tu sĩ tông môn cùng với người bên
trong quận Phong Hải hơi lãng quên chuyện mà Hứa Thanh làm trong trí nhớ
năm đó, trong lòng tồn tại nghi ngờ đối với việc Hứa Thanh mới có tu vi đấy mà
đã được đảm nhiệm chức quận trưởng, thế nhưng một kiếm rơi xuống từ trên
trời lúc trước đã đánh nát tất cả sự nghi ngờ!
Thậm chí càng làm tăng thêm sự thần bí của Hứa Thanh, còn có thái độ của
Thập Nhị hoàng tử đối với Hứa Thanh cũng làm cho lòng người ta sinh ra rất
nhiều liên tưởng!
Hứa Thanh không từ chối, hắn hiểu rõ chức trách của quận trưởng, cuối
cùng cũng quyết định gánh vác phần trách nhiệm nặng nề này.
Mà sau khi hắn vào ở phủ Quận trưởng, cùng ngày hôm đấy hắn đã đưa ra
một loạt pháp chỉ.
Đầu tiên là toàn quận chuẩn bị chiến tranh!
Thứ hai là thường mở pháp bảo cấm kỵ!
Sau đó cùng phát ra mấy pháp chị, người chấp kiếm ra tay quét sạch tất cả
phản loạn trong quận Phong Hải.
Chuẩn bị cho việc đối phó với Thất hoàng tử và Thiên Lan Vương!
Theo những pháp chỉ ấy truyền ra, quận Phong Hải vốn đang còn mê mang
lại tỏa ra sinh cơ, lòng người hướng tới, hội tụ Phong Hải!
Đại điểu Thanh Cầm cũng không bế quan nữa, đêm đó nó lại xoay quanh
bầu trời quận đô, phát ra tiếng kêu dài cao vút hướng về phủ Quận trưởng!
Cạc cạc!!
Quận thủ phủ, quận đô quận Phong Hải.
Phủ này nằm ở trung tâm quận đô, bốn phía đề phòng nghiêm ngặt, không
chỉ có người chấp kiếm cùng với tu sĩ hộ vệ quận phủ, mà bản thân còn tồn tại
hai trạng thái.
Ngày thường hiển thị ở quận đô chỉ là một phần, còn một phần nằm trong
Hư giới, được hình thành bởi tám đại điện, chiếm diện tích rất dồi dào.
Sự dịch chuyển hư thực do quận thủ lệnh điều khiển.
Mà hiện tại Hứa Thanh đứng trên lầu các của quận thủ phủ, quan sát một
lệnh bài trong tay.
Lệnh này một mặt viết hai chữ Phong Hải, một mặt là Sơn Hà đồ, chính là
quận thủ lệnh của quận Phong Hải.
Lầu các vốn không chỉ có một mình Hứa Thanh, Diêu Hầu và Thất gia cũng
ở nơi này, hai người họ đang chơi cờ, đội trưởng thì ngoan ngoãn đứng bên
cạnh Thất gia, nhìn chằm chằm bàn cờ, chuẩn bị sẵn sàng nịnh nọt sư tôn của
mình bất cứ lúc nào.
"Ta đã xóa đi dấu ấn của mình trên lệnh bài đó, ngươi dung nhập thần niệm
vào thì có thể hình thành quận thủ lệnh thuộc về ngươi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.