Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1690: Vĩnh hưởng tiên phúc



Diêu Hầu cầm lấy một quân cờ hạ xuống, rồi mở miệng nói.

"Hứa Thanh còn nhỏ, Diêu Hầu chớ nóng lòng ở ẩn, quận Phong Hải này

còn cần chúng ta." Thất gia cười cười, hạ một quân cờ xuống.

Khoảnh khắc quân cờ được hạ xuống, ánh mắt của đội trưởng bên cạnh sáng

ngời, lớn tiếng khen ngợi.

"Cờ tốt cờ tốt, sư tôn quả nhiên lợi hại, bước này ta nằm mơ cũng không

nghĩ tới, tuyệt, rất tuyệt, đệ tử học hỏi được rồi!"

Thất gia trừng mắt, hừ một tiếng, có dáng vẻ không thích lấy lòng, nhưng

trong mắt lại mang theo đắc ý, rõ ràng tâm trạng rất vui vẻ, không giống như bề

ngoài.

Diêu Hầu mặt không chút thay đổi, nhìn Trần Nhị Ngưu, rồi không thèm để

ý tới nữa.

Mà lúc này Hứa Thanh nghe lời nói trước đó của Diêu Hầu, đang muốn

dung nhập thần niệm vào trong lệnh bài, trong nháy mắt Thất gia ngẩng đầu

nhìn về phía vòm trời, sắc mặt của Diêu Hầu cũng khẽ động nhìn qua đó.

Hứa Thanh và đội trưởng nhìn theo ra xa, mây mù bốc lên trong bầu trời

đêm, bóng dáng của Đại Điểu Thanh Cầm lộ ra trên bầu trời, kèm theo tiếng

gầm gừ hưng phấn, vang vọng tám hướng.

"Thanh Cầm này... trước khi Hứa Thanh trở về thì mai danh ẩn tích, Hứa

Thanh vừa trở về, nó lại lập tức bay về."

Thất gia bĩu môi, Hứa Thanh nhìn Thanh Cầm, trên mặt lộ ra nụ cười, ôm

quyền bái lạy về phía bầu trời, ráng chiều lướt qua trên người.

Thanh Cầm trên bầu trời nhìn thấy cảnh tượng này, càng vui vẻ hơn, cũng

tản ra ánh sáng bản mệnh quét tới quét lui, tiếng kêu càng lúc càng to, cuối cùng

lượn quanh vài vòng ở phía trên quận đô rồi ẩn trong mây mù.

Khi Thanh Cầm ẩn đi, đêm tối ở quận đô dần yên tĩnh lại, Diêu Hầu trong

các lâu nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ, bình tĩnh mở miệng.

"Nhị Ngưu, ngươi đã trải qua chuyện gì trong Tế Nguyệt?"

Đội trưởng nghe vậy thì ho nhẹ một tiếng.

"Bẩm Hầu gia, những chuyện ta trải qua ở Tế Nguyệt đại vực đều là chuyện

nhỏ, ví dụ dẫn theo Tiểu A Thanh cùng đến Hồng Nguyệt dạo một vòng, ví dụ

thuận tiện triệu hoán Tàn Diện chó đẻ, sau đó khiến nàng mở mắt, nhìn lão

nương Xích Mẫu, rồi tiêu diệt nàng."

"Còn nữa, ta và vợ cũ ôn lại chuyện xưa, quen biết một số bằng hữu tốt."

Đội trưởng dùng giọng điệu thoải mái nói một số chuyện kinh thiên động

địa.

Thất gia nghe vậy, hai mắt nheo lại, không nói gì.

Mà sau khi Diêu Hầu nghe được, mí mắt rõ ràng giật mấy cái, im lặng một

lúc lâu, hắn ra vẻ bình tĩnh truyền ra lời nói.

"Thần Linh Xích Mẫu của tộc Hắc Thiên, nàng... còn có thể sống lại

không?"

Đội trưởng vỗ ngực.

"Không thể nào, nàng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, từ nay về sau trong Thần

Linh không còn Xích Mẫu nữa!"

Diêu Hầu ngẩng đầu nhìn Trần Nhị Ngưu thật sâu, lại nhìn về phía Hứa

Thanh.

Hứa Thanh cảm ứng được, sau đó gật đầu.

"Xích Mẫu quả thật đã ngã xuống."

Tay Diêu Hầu cầm quân cờ hơi run lên, sau khi hắn nghe được lời nói của

Nhị Ngưu thì đáy lòng có chút bảo lưu đối với tính chân thật của chuyện này,

nhưng Hứa Thanh nói ra thì không giống.

Giờ phút này, trong lòng hắn khó có thể áp chế sóng to gió lớn, hắn không

biết Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu làm thế nào làm được chuyện gần như không

thể hoàn thành này, nhưng cũng không chất vấn.

Mỗi người đều có bí mật riêng, thăm dò quá nhiều vốn không phải là

chuyện tốt.

Mà trong lòng hắn thật ra ít nhiều cũng đã có câu trả lời, dù là danh Kế

Thương, hay là một tiếng Cửu gia gia trên chiến trường trước đây, đều khiến

hắn suy nghĩ lung tung.

Lúc này Diêu Hầu hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì bình tĩnh, đứng lên.

"Đêm đã khuya, ta không quấy rầy sư đồ các ngươi gặp nhau nữa."

Nói xong, Diêu Hầu xoay người, chậm rãi đi về phía xa, biến mất ở quận

thủ phủ, trở về Diêu phủ của hắn.

Ở nơi này, hắn quay đầu nhìn lại hướng của quận thủ phủ.

"Có thể nuôi ra đệ tử như vậy, sư tôn đâu thể là hạng người dễ dàng, mấy

thầy trò này mỗi một người đều không đơn giản, đối với quận Phong Hải, đây là

chuyện tốt."

Diêu Hầu nhớ lại chuyện của Tế Nguyệt vừa nghe được, trong lòng nhấc lên

sóng to gió lớn vô tận.

"Chuyện này lộ ra một chút khó lường, có lẽ có người phía sau âm thầm

thúc đẩy, nếu không, sẽ không thuận lợi như vậy."

Cùng lúc này, trong các lâu của quận thủ phủ, giờ phút này chỉ còn lại Thất

gia, Hứa Thanh, cùng với Nhị Ngưu.

Không còn người ngoài, khuôn mặt của Thất gia trong nháy mắt trầm

xuống, trừng mắt nhìn Nhị Ngưu một cái.

"Cánh cứng rồi à? Bản thân ngươi muốn chết thì thôi, dẫn theo tiểu sư đệ

ngươi cùng đi tìm chết làm gì?"

Hứa Thanh vừa muốn nói giúp đại sư huynh thì đã bị Thất gia cắt ngang.

"Lão tứ, vi sư biết ngươi mềm lòng, nhưng chuyện này đại sư huynh của

ngươi làm quá kích động rồi, tồn tại như Xích Mẫu đâu thể đơn giản, với chút tu

vi này của hai người, lại không có ai dẫn dắt, chạy đi như vậy, lỡ có hơi sơ hở

một chút, chính là hình thần câu diệt, ngay cả cứu viện cũng không có!"

Giọng điệu của Thất gia nghiêm khắc, đáy lòng của Hứa Thanh run lên,

không dám nói giúp cho đại sư huynh, nhưng đáy lòng hắn ít nhiều có loại cảm

giác, sư tôn lo lắng cho mình và đại sư huynh là một mặt, mặt khác, dường

như... sư tôn có chút không vui vì lần này không gọi hắn đi cùng.

Cơ thể của Nhị Ngưu run rẩy, thầm nghĩ không ổn, vì vậy bịch một tiếng

trực tiếp quỳ xuống, vẻ mặt lấy lòng.

"Sư tôn, ta nhớ ngươi."

Thất gia hừ một tiếng.

Mắt thấy như vậy, Nhị Ngưu chớp mắt, vành mắt đỏ lên, thấp giọng mở

miệng.

"Sư tôn, đệ tử và tiểu sư đệ làm như vậy thật ra còn có một mục đích khác,

đó là chuẩn bị thọ lễ cho lão nhân gia ngươi, cho nên mới không gọi lão nhân

gia ngươi đi cùng, đâu có đạo lý chuẩn bị quà cho thọ tinh, còn để thọ tinh đích

thân ra tay."

Nói xong, đội trưởng nhanh chóng lấy ra hai lông vũ huyết nhục… ra khỏi

người.

Hắn cung kính đưa qua, nhưng sợ Hứa Thanh tâm thẳng, nên dứt khoát mở

miệng.

"Ta với tiểu sư đệ tổng cộng có bốn lông vũ, hai bọn ta mỗi người một cái,

còn lại hai cái, bọn ta cùng hiếu kính sư tôn, làm thọ lễ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.