Quang Âm Chi Ngoại
Những điều này, hắn cũng báo cho Tử Huyền trên đường đi, vì vậy sau khi
đến đây, hai người họ không có bất kỳ chần chờ nào, mỗi người đều bước
xuống phía dưới, trong phút chốc, bóng dáng của bọn họ rơi vào bên trong, một
địa cung rộng lớn chiếu vào mắt khi hai bọn họ giáng lâm.
Nơi này có chút khác biệt với năm đó Hứa Thanh đến.
Lúc trước, nơi này tràn ngập dị chất, nồng đậm như sương mù, mọi thứ đều
vặn vẹo, đại địa đều bị huyết nhục bao phủ.
Nhưng trước mắt, dị chất nơi này đã tiêu tán chín phần, mặt đất không còn
huyết nhục mà để lộ ra hình dáng phế tích.
Hắn nhìn chằm chằm, đại điện hoàn chỉnh rất ít, phần lớn đều sụp đổ.
Cảm giác cổ xưa, dấu vết của năm tháng dần trôi, đặc biệt rõ ràng ở nơi đây.
Còn có một cây cột cực lớn sừng sững trên mặt đất tràn ra hào quang, chiếu
sáng mọi thứ.
Có lẽ là bởi vì số lần tới quá nhiều, cho nên Tử Huyền rất quen thuộc nơi
này, giờ phút này nàng đứng giữa không trung, hít sâu một hơi, cơ thể nhoáng
một cái, đi thẳng xuống phía dưới.
Hứa Thanh đi theo phía sau.
Hai người một trước một sau, tốc độ rất nhanh.
Thời gian không dài, một đống phế tích sụp đổ xuất hiện ở phía trước Hứa
Thanh và Tử Huyền.
"Chính là nơi này."
Bóng dáng của Tử Huyền dừng lại, nhẹ giọng mở miệng.
Trong lòng Hứa Thanh cũng có gợn sóng, nơi hắn lấy được bình Quang Âm
chính là nơi này, vì thế hắn ngưng mắt nhìn, không mở miệng, đi về phía trước.
Từng bước một, đi đến phía trước của đống phế tích này.
Thay đổi kỳ lạ ở nơi này năm xưa vốn không xuất hiện nữa.
"Sau khi ta lấy bình Quang Âm đi, thay đổi nơi này cũng theo đó tiêu tan,
không phải đến gần sẽ rõ ràng, mà là thực sự trở thành phế tích."
Hứa Thanh lẩm bẩm, đi trong đống phế tích, nhìn đống đổ nát thê lương bốn
phía, có cái xa lạ, lại có cái quen thuộc.
Nhưng trong quen thuộc lại tồn tại xa lạ, trong xa lạ lại bao hàm quen thuộc.
Những điều này khiến cảm giác ký ức bị thay đổi dưới đáy lòng Hứa Thanh
dần mãnh liệt.
Cho đến khi hắn đi đến nơi lấy được bình Quang Âm cùng với Thạch thế tử
trong ký ức.
Ở đây, Hứa Thanh quay đầu lại nhìn Tử Huyền phía sau.
Tử Huyền đứng cách đó không xa, y phục trắng như tuyết, khuôn mặt đẹp
đẽ lạnh lùng, hai mắt như mặc ngọc thâm sâu bao phủ bởi khói lạnh, lộ ra ý mê
mang nồng đậm.
Mơ hồ, một cảm giác cô độc từ từ tăng lên trên cơ thể của nàng.
Cảm giác này khiến trong lòng Hứa Thanh dao động.
Một lúc sau, hắn đột nhiên mở miệng.
"Tử Huyền."
Lần này, hắn không gọi Thượng Tiên nữa.
Tử Huyền nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ta ở vị trí này, nhận được bình Quang Âm, ta không biết nếu lần nữa đặt lại
sẽ xảy ra chuyện gì, ký ức của ta từng bị ảnh hưởng, ngươi... chắc chắn muốn
tìn ngọn nguồn quen thuộc của nơi này sao?"
"Có khi nào, trước đây chỉ là giấc mộng quen thuộc, bởi vì mọi thứ trong
quá khứ là bản thân ngươi lựa chọn quên đi?"
Lời nói của Hứa Thanh khiến Tử Huyền im lặng.
Một lúc sau, nàng giơ tay lên lướt qua tóc mai bên tai, đồng tử xanh như hồ
nước, tập trung trên mặt Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
"Mọi thứ trong giấc mộng đã làm phiền ta nhiều năm, ta muốn biết... ngọn
đèn đó, rốt cuộc có liên quan gì đến ta."
Hứa Thanh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau thần tàng nổ vang, bình Quang
Âm lại bay ra, lơ lửng trước mặt hắn, rồi chậm rãi hạ xuống.
Khoảnh khắc chạm đất, bình Quang Âm rung chuyển, bộc phát ánh sáng vô
tận, chiếu sáng hoàn toàn phế tích này, sau đó mơ hồ nơi này, vạn vật thay đổi.
Những điện Phượng Điểu đột ngột mọc lên từ mặt đất cùng với một vòng
tường cao màu đỏ thẫm, phế tích này biến thành một đình viện, còn có một điện
Phượng Điểu lớn hơn những điện khác rất nhiều, hình thành ở vị trí trung tâm,
sừng sững ở trong đình viện.
Chín điện Phượng Điểu đều xuất hiện.
Hứa Thanh nhìn những thứ này, trong đầu truyền đến đau đớn, dường như
có một đoạn ký ức đang hồi sinh trong thức hải của hắn theo cảnh tượng trước
mắt.
Mà phía bên Tử Huyền, cơ thể của nàng đang run rẩy, nhìn vào Phượng
Điểu đại điện, nhìn mọi thứ xung quanh, trong lòng nàng nhấc lên dao động
mạnh mẽ.
"Ta đã ở đây..."
"Trong giấc mộng, ta xuất hiện ở đây..."
Hô hấp của Tử Huyền dồn dập, lẩm bẩm theo bản năng đi về phía trước, sau
khi đi ngang qua một đại điện, ở Phượng Điểu đại điện chính giữa, bước chân
nàng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
“Hình như… ta từng ở nơi này.”
Âm thanh của Tử Huyền cũng mang theo run rẩy, bí mật lớn nhất trong cuộc
đời nàng chính là giấc mộng đen kịt không ngừng xuất hiện.
Điều này khiến nàng theo bản năng muốn đi tìm ánh sáng, đi tìm sự ấm áp
xua tan bóng tối này.
Mà hôm nay, tất cả những lý do này dường như đang bày ở phía trước mặt
nàng, nhưng trái tim của nàng, bằng cách nào đó, lại dâng lên bi thương.
Bi thương đó ngày càng đậm, cuối cùng hóa thành cô độc, nhấn chìm nàng.
Hứa Thanh nghe được câu nói này, trong lòng dao động vô tận, ánh mắt
nhìn về phía đại điện đó thuận theo Tử Huyền, giây tiếp theo, dường như có tia
chớp xẹt qua trong đầu hắn, lần nữa hiện lên hình ảnh ký ức bị xóa sạch.
Đó là một bóng sáng trong ký ức ba ngày mà hắn bị mất.
Trong hình ảnh, Hứa Thanh nhìn thấy bản thân từng đẩy đại điện này.
Nhưng bên trong có cái gì, trong ký ức của hắn lại là một mảng trống rỗng.
Hứa Thanh im lặng, nhìn dáng vẻ phát run của Tử Huyền, hắn không đành
lòng, Tử Huyền ngày thường trong mắt hắn mãi là phong tình vạn chủng, mãi
tràn đầy tự tin, phong hoa tuyệt đại.
Mãi là một bên chủ động, dường như hai từ ‘mong manh’ sẽ không bao giờ
xuất hiện trên cơ thể nàng.
Nhưng hôm nay, hắn đã nhìn thấy một mặt khác của Tử Huyền.
Nàng giống như một cô bé, trong sự run rẩy có căng thẳng, thấp thỏm, buồn
bã, cùng với cô đơn sâu sắc.
Hứa Thanh lặng lẽ cất bước, đi đến bên cạnh Tử Huyền, đưa tay cầm lấy sự
mềm mại lạnh lẽo của Tử Huyền.
Dùng sự ấm áp của bản thân làm tan chảy bàn tay lạnh lẽo của Tử Huyền
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.