Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1697: Vươn bàn tay về phía mặt trời (2)



"Nhưng nàng sống lại sẽ không có vị cách Thượng Thần nữa, mặt khác ta đã

dùng chú pháp mà mẫu thân ngươi từng truyền thụ cho ta, tương lai nàng sẽ

chết dưới đồng loại tương tàn."

"Đáng tiếc... ta không nhìn thấy được."

Tử Huyền nhẹ giọng, muốn cầm lấy bình nhỏ màu tím thêm một ít dầu vào

đèn dầu, nhưng bất lực, cuối cùng chỉ có thể dựa vào tượng điêu khắc, ngồi

xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hồn phi phách tán.

Ngọn đèn đó vẫn đang cháy, nhưng không có sự bổ sung của đèn dầu, theo

thời gian trôi, ánh lửa của nó mờ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Toàn bộ đại điện chìm trong bóng tối.

Lạnh lẽo cùng với sự biến mất của ánh lửa, cùng với sự yên tĩnh bên ngoài,

phủ xuống.

Bóng tối nuốt chửng mọi thứ.

Thời gian dần trôi, năm tháng thay đổi, vùng đất Tiên Cấm không biết trôi

qua bao nhiêu năm, bỗng nhiên có một ngày xuất hiện run rẩy, một luồng ý chí

sống lại dâng lên, một tiếng gầm nhẹ của Thần Linh vang vọng.

Huyết nhục xuất hiện trong Tiên Cấm, bao phủ đại địa, nhấn chìm từng tòa

đại điện, cũng bao gồm nơi này.

Lại trôi qua rất lâu, rất rất lâu.

Cho đến hôm nay, trong đại điện tối tăm này, ở phía trước tượng điêu khắc

đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu tím, nó hiện lên trên không, giây phút

xuất hiện lập tức gây ra tiếng nổ vang khắp cả vùng đất Tiên Cấm này.

Gào thét vang vọng, thần niệm khủng bố bộc phát ở nơi sâu trong vùng đất

Tiên Cấm nhanh chóng lan tràn đến đây.

Mà giây phút thần niệm quét qua, trong vòng tròn màu tím đó vươn ra một

bàn tay, nắm lấy ngọn đèn đã tắt, kéo nó vào vòng tròn.

Bàn tay này dường như muốn nắm lấy bình nhỏ màu tím, nhưng không kịp,

vì vậy quyết định rời đi, nhưng đã muộn, từ thần niệm của Tiên Cấm Thần Linh

dời núi lấp biển mà đến, hung hăng đụng vào vòng tròn màu tím, chạm vào bàn

tay đó.

Vòng tròn sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vụn, hòa nhập vào hư vô vô tận.

Bàn tay run rẩy, mặc dù đã rời đi, nhưng đèn trong tay đã rơi tim đèn ra

ngoài, trôi mất trong hư vô, không biết đi đâu.

Mọi thứ đã kết thúc.

Lúc này, hình ảnh biến mất trước mắt Hứa Thanh.

Cùng nhau biến mất còn có đại điện này, còn có bức tượng điêu khắc đó.

Nơi này lần nữa biến thành phế tích.

Giống như một giấc mộng.

Lúc tỉnh mộng, mọi thứ đều không còn, chỉ có Tử Huyền đứng trên đống

phế tích giống như một cây Hàn Mai đứng kiêu ngạo trong sơn cốc yên tĩnh,

cho dù xung quanh có ai nhìn chằm chằm, nàng đều một mình trong một vùng

hoang dã trống rỗng.

Nhìn lên bầu trời, vẻ mặt cô đơn.

Rất lâu sau, nàng nhẹ nhàng mở miệng.

"Chúng ta quay về đi."

Hứa Thanh lặng lẽ đi qua đó, bước ra ngoài cùng với Tử Huyền, dọc theo

đường đi bọn họ không nói gì, cho đến khi rời khỏi vùng đất Tiên Cấm.

Lúc bọn họ đến là đêm tối, lúc bước ra ngoài đã là ngày hôm sau.

Bầu trời xanh thẳm, mặt trời chiếu sáng.

Nhìn bóng dáng tiêu sái của Tử Huyền trước mắt, bỗng nhiên Hứa Thanh

gọi nàng.

Tử Huyền quay đầu lại nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh không nói nhiều, chỉ là bảo nàng vươn bàn tay ra.

Dưới ánh mặt trời, lòng bàn tay của Tử Huyền rõ ràng, từng tia, từng luồng,

như là vận mệnh.

"Lòng bàn tay của ngươi có cái gì?"

Hứa Thanh hỏi.

Tử Huyền khó hiểu, lắc đầu.

Hứa Thanh nhìn vào hai mắt của Tử Huyền, nhẹ giọng mở miệng.

"Trong lòng bàn tay có ánh mặt trời."

Lông mi Tử Huyền khẽ run, nhìn lòng bàn tay, rất lâu sau… cười một tiếng.

0

Xuân có trăm hoa, thu có trăng, hè có gió mát, đông có tuyết.

Câu nói này vốn là hình dung tuyệt vời của những điều đẹp đẽ, nhưng lúc

này lại trở nên bình thường dưới ánh mặt trời bên ngoài Hình Ngục Ti, chỉ có

một mỹ nhân mặc áo choàng trắng khảm nụ cười lúm đồng tiền là cảnh đẹp nhất

giữa đất trời.

Tử Huyền không khỏi nở nụ cười.

Khuôn mặt tươi cười hơi đỏ giống như đóa mẫu đơn nở rộ, sâu trong đôi

mắt hiện ra ngọn lửa dịu dàng, nhìn sâu vào Hứa Thanh, đi về phía trước.

Cho đến khi đi ra bảy tám bước, bỗng nhiên Tử Huyền xoay người, nhìn lấy

Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, ngươi học hư rồi."

Hứa Thanh im lặng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nói cái gì.

Nhìn dáng vẻ này của Hứa Thanh, ánh mắt trong suốt như sóng biển xanh

của Tử Huyền tràn đầy ấm áp, khóe miệng dần xuất hiện độ cong, hoàn mỹ như

trăng lưỡi liềm, cảm xúc ẩn chứa bên trong xua tan tất cả khói mù, khiến cho

tâm trạng trở nên thanh thản.

Sự thay đổi tâm linh này lan rộng khắp cơ thể, khiến cho khí chất thanh nhã

cao hoa lần nữa dâng lên trên người Tử Huyền.

Đó là một loại xinh đẹp khiến người ta tự ti mặc cảm không dám tiết lộ ra

trước mặt nàng, là một trạng thái linh hồn bình tĩnh và linh động hòa quyện lại,

khiến cho mọi người không thể không bị thu hút.

Cũng là Tử Huyền Thượng Tiên trong ký ức của Hứa Thanh.

"Còn ngây ra đó làm gì?"

Trái tim của Hứa Thanh bỗng nhiên gia tốc, theo bản năng nâng bước chân

lên, lặng lẽ đi tới bên cạnh Tử Huyền, hai người họ đi về phía quận đô dưới nụ

cười của Tử Huyền.

Không biết là gió mát đập vào mặt, hay là tâm trạng phập phồng, mái tóc dài

xanh của Tử Huyền phiêu động sau dáng người duyên dáng, nàng đi về phía

trước, có mấy sợi đan xen vào tóc đuôi ngựa của Hứa Thanh, cùng nhau lay

động.

Trong cơn gió này, giọng nói nhẹ nhàng của Tử Huyền phiêu dật theo đó.

"Hứa Thanh, ta không nhớ rõ kiếp trước, dù đã trải qua cảnh tượng trước đó

cũng không có bao nhiêu ký ức, cho nên ta không biết kiếp trước là con gái của

Huyền U Cổ Hoàng, hay là tim đèn của đèn đó."

"Nếu có thể lựa chọn thì ta hy vọng là cái sau."

"Cho nên tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trước đó, cứ định nghĩa như

vậy, được không?"

"Mà ta cũng có thể cảm nhận được, đèn đó... ở cách chúng ta rất xa rất xa,

phương hướng đó có lẽ là Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc."

"Tương lai, ta sẽ lấy lại nó."

"Ta sẽ giúp ngươi!" Âm thanh của Hứa Thanh trầm thấp quanh quẩn.

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, trong nửa tháng tới, Hứa Thanh rất bận

rộn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.