Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1704: Quận Phong Hải câu cá



Nhưng trước mắt, Hứa Thanh cũng lười đi đánh nó, điều hắn quan tâm hơn

là thần hỏa mà trước đó cái bóng biểu đạt.

"Thần hỏa đâu?"

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Cái bóng nghe vậy, há to miệng gào thét mạnh mẽ ra bên ngoài!

“Tế!”

Khoảnh khắc chữ này truyền ra, những con trùng thú rậm rạp chằng chịt bị

cái bóng khống chế đến xung quanh Hứa Thanh, sau đó một đám cắn xé nhau

hung ác, con nào cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Còn có những con tự cắn nuốt bản thân, tự mình hại mình trong âm thanh

thê thảm.

Nhưng hành vi của bọn nó không chút dừng lại, càng thê lương lại càng cắn

nhau hung ác, theo thời gian mười hơi thở, tất cả trùng thú xung quanh Hứa

Thanh đều chết đi!

Như tự tế hiến chính mình!

Cảnh tượng này khiến sắc mặt Hứa Thanh ngưng đọng, cùng lúc này một

mảng điểm sáng màu nâu từ trên hài cốt những trùng thú này bay thẳng đến chỗ

cái bóng!

Những điểm sáng này cho Hứa Thanh cảm giác khá tương tự với lực lượng

của chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, nhưng dường như bản chất cũng có khác

biệt.

Bởi vì mắt thường không thể nhìn thấy!

Cho dù dùng tu vi cảm ứng cũng khó có thể phát hiện, chỉ có hai mắt ẩn

chứa Độc Cấm của Hứa Thanh mới có thể nhìn rõ những thứ này.

Bọn nó nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau hình thành ánh sáng màu nâu,

chỉ lớn chừng cái móng tay, lấp lánh lúc sáng lúc tối, lúc thì bành trướng ra bên

ngoài, lúc thì cấp tốc co rút lại, giống như không ổn định.

Càng khiếp sợ hơn là nó xuất hiện dẫn động bầu trời, mây mù đầy trời

nhanh chóng đen kịt, sấm chớp trong nháy mắt truyền đến, từng tia sét lượn

quanh dường như bị hấp dẫn kéo ra bên ngoài!

Mà cảm xúc của cái bóng mang theo sự lấy lòng mãnh liệt, thổi một hơi về

phía chùm sáng màu nâu, lập tức, chùm sáng hướng thẳng đến Hứa Thanh, lơ

lửng trước mặt Hứa Thanh!

Sấm sét trên bầu trời chuyển động tập trung về phía chùm sáng lơ lửng.

Hứa Thanh nhíu mày, hắn nhìn không ra đây là cái gì, nhưng bản năng cảm

giác được nguy hiểm, dường như huyết nhục toàn thân vào lúc này đều có ý

thức độc lập, thét chói tai với hắn, nói cho hắn biết vật này vô cùng hung hiểm!

Hứa Thanh nhìn về phía cái bóng.

Cái bóng huyễn hóa ra cái đuôi lắc lư, còn vươn ra một đầu lưỡi màu đen,

cũng lắc lư giống như chó con, còn không ngừng gật đầu về phía Hứa Thanh.

"Chủ...! Tế! Chủ... Tốt…! …! … Thần hỏa!"

Hứa Thanh trầm ngâm, hắn vốn không tin cái bóng, mà trực giác nguy hiểm

khiến hắn cảnh giác chùm sáng màu nâu đó.

Vì thế hắn lùi ra sau mấy bước, đang muốn giơ tay lên thì Hứa Thanh cảm

thấy vẫn chưa đủ an toàn, vì thế lùi lại mấy trăm trượng mới giơ tay phải lên,

nhẹ nhàng phất tay về phía chùm sáng màu nâu!

Dưới cái phất tay này, chùm sáng màu nâu thuận thế trôi về phía xa xa, cho

đến khi trôi ra rất xa, sấm sét trên bầu trời hội tụ đến một mức độ nhất định,

chợt bộc phát giống như giếng phun!

Ngay lập tức, vô số tia chớp từ trên trời giáng xuống giống như giông bão

gào thét về phía chùm sáng đó, trong nháy mắt đánh lên phía trên, sấm sét giáng

xuống, ánh sáng vốn không vững này lập tức nổ tung.

Một mảng lôi hỏa khủng bố bộc phát trong bầu trời, còn có một tia thần tính

ẩn chứa trong đó tạo thành cơn bão kinh thiên động địa ầm ầm quét ngang tám

hướng!

Nơi đi qua, mọi thứ đều bị diệt, lực lượng ẩn chứa bên trong nó bàng bạc

đến cực hạn, cho dù với tu vi của Hứa Thanh cũng đều bị chấn động tinh thần,

hắn nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng vẫn hơi chậm trễ.

Cho dù hắn đủ cẩn thận cách đủ xa, nhưng thế bộc phát của chùm sáng màu

nâu này quá hung dữ! Khoảnh khắc phanh lại, Hứa Thanh bị cơn bão do chùm

sáng màu nâu tan vỡ hình thành ảnh hưởng đến, ập vào mặt.

Toàn thân Hứa Thanh lóng lánh, hình thái Thần Linh thứ nhất chợt hình

thành, lùi lại mấy trăm trượng mới triệt tiêu nó.

Mà trên mặt đất phạm vi vạn trượng phía trước hắn, ánh sáng màu nâu biến

mất, cơn bão tiêu tán, nơi đó xuất hiện một hố lớn sâu không thấy đáy!

Nhìn vào cái này, Hứa Thanh lòng còn sợ hãi, còn về cái bóng lại không biết

dùng cách gì ẩn nấp tránh né tổn thương.

Giờ phút này, nó lần nữa hiện lên trên mặt đất không tổn hao gì, truyền đạt

lấy lòng Hứa Thanh, mang kèm dao động cảm xúc đắc ý!

“Lệ… Ta… Trâu!”

Sắc mặt Hứa Thanh khó coi hỏi: "Đây là thần hỏa à?"

Cái bóng gật đầu!

Nhìn thấy ánh mắt không thiện lành của Hứa Thanh, nó lại nhanh chóng lắc

đầu, muốn biểu đạt lại không biết miêu tả như thế nào, dần dần cuối cùng chỉ có

thể…

“Ầm ầm ầm!”

“Ầm ầm ầm!”

"Đừng ầm nữa!" Giọng nói của Hứa Thanh lạnh lẽo, cái bóng hơi ngơ ngác,

không biết mình lại trêu chọc Hứa Thanh cái gì, thế là nó tủi thân.

Cảm nhận được sự ấm ức của cái bóng, Hứa Thanh thở dài, đáy lòng càng

nhớ lão tổ Kim Cương Tông, mà giờ phút này cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao

lúc cái bóng miêu tả thần hỏa lại muốn phát ra tiếng ầm ầm ầm, vừa rồi ánh

sáng màu nâu nổ tung không phải cũng là ầm ầm ầm sao...

Hứa Thanh nhìn cái bóng, bỏ đi ý nghĩ tiếp tục hỏi thăm, cơ thể lóe lên, đi

thẳng về nơi ánh sáng màu nâu nổ tung, dò xét!

"Khoảnh khắc nổ tung trước đó, chùm sáng đó từng tản ra thần tính!" Hứa

Thanh lơ lửng trong hố đất, chạm vào bùn đất xung quanh, ánh mắt suy tư, lại

ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh lúc này đang tiêu tán.

Một suy đoán dần hình thành trong lòng hắn!

Vật này giống như một loại chất đốt cấm kỵ mới chưa ổn định có thể dẫn

đến sấm sét, cho dù sấm sét không giáng xuống, thì gió lớn thổi qua đại khái

cũng sẽ nổ tung!

"Một miếng to bằng móng tay đã tản ra lực lượng khủng bố như vậy, vậy có

khả năng vật này là nhiên liệu đốt thần hỏa hay không?"

Ý tưởng này nảy sinh trong đầu Hứa Thanh, trong mắt hắn xuất hiện ánh

sáng, nghĩ đến cách mà cái bóng lấy được nhiên liệu này.

“Tế hiến…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.