Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1705: Quận Phong Hải câu cá



“Thần Linh mà ta hiểu biết đều có nhu cầu về hiến tế, lẽ nào đây chính là

nguyên nhân Thần Linh thích được hiến tế?”

Hứa Thanh không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng đối

với chuyện lần này cái bóng tăng lên, có thể chủ động hiến tế, hắn rung động

không nhỏ!

"Đầu tiên là khống chế, sau đó là cưỡng ép đi hiến tế!"

Hứa Thanh nhìn về phía cái bóng!

Cái bóng tản ra cảm xúc đắc ý.

"Ta… Có... Tác… Dụng."

Hứa Thanh khó có thể phản bác, lần này cái bóng tăng lên, nó thay đổi quá

lớn, dù là nuốt cấm khu hay điều khiển âm thanh, đến cuối cùng là hiến tế lên

mình!

Mọi thứ đều rất bất thường!

Đó là năng lực của Thần linh!

"Vậy thì rốt cuộc nó là cái gì?"

Hứa Thanh nheo mắt lại, đè suy nghĩ này xuống, mở miệng.

"Cút về đây!"

Cái bóng nghe vậy thì vui vẻ nhanh chóng trở lại dưới chân Hứa Thanh, lần

nữa hóa thành cái bóng của hắn.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, không mở miệng nữa, cơ thể nhoáng bay về

phía quận Phong Hải!

Giờ phút này, ánh mặt trời đang kéo dài, Hứa Thanh bay trên bầu trời, cái

bóng càng lúc càng lớn ở trên mặt đất, người và cái bóng của Hứa Thanh không

tỷ lệ thuận, cuối cùng tạo thành kích thước mấy ngàn trượng!

Cấm khu bên trong ấn đường mơ hồ mở hai con mắt huyết sắc, khóe miệng

nứt ra truyền ra tiếng cười im ắng.

Giống như ma thần!

Nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ khiếp sợ không thôi vì cảnh tượng này!

Bởi vì Hứa Thanh chính là người nuôi ma thần kia!

Thời gian trôi qua, có những chuyện nên đến chung quy vẫn sẽ đến. Nguyên

nhân căn bản cho một loạt chuẩn bị chiến đấu của quận Phong Hải, chính là

Thất hoàng tử cùng Thiên Lan Vương. Bọn họ giống như lưỡi dao sắc bén treo

trên đỉnh đầu tu sĩ quận Phong Hải!

Hứa Thanh từng nghĩ đến chuyện nói ra hết thảy, trấn an lòng người!

Nhưng Thất gia và Diêu Hầu đều uyển chuyển ngăn cản, bọn họ… đang

chơi một ván cờ lớn!

Ván cờ này, mặc dù bọn họ không nói rõ, nhưng Hứa Thanh đã trải qua

nhiều chuyện như vậy, đã sớm nhìn ra kết cục.

Thất gia và Diêu Hầu đang câu cá!

Hôm nay, con cá đầu tiên cắn câu rồi!

Tiền tuyến tộc Hắc Thiên truyền tin đến, năm nhóm tu sĩ quận Phong Hải

tiến đến chiến trường, sau khi trải qua mấy lần nhiệm vụ chiến tranh cửu tử nhất

sinh, cũng không phải chết hết.

Còn có hơn một vạn người sống!

Năm trăm vạn tu sĩ Phong Hải chỉ có hơn một vạn người sống sót, bọn họ đã

trải qua đau đớn và tra tấn, nhiều lần vào sinh ra tử cuối cùng lại bị bỏ mặc!

Khổng Tường Long cùng mấy người chấp kiếm đều ở bên trong!

Mà bọn họ chạy ra ngoài một cách gian nan, nhưng không lựa chọn trở về

đại quân của Thiên Lan Vương mà rời khỏi chiến trường, muốn trở về quận

Phong Hải!

Chuyện này có vẻ kỳ dị, không phù hợp với logic, cũng có chỗ bản thân

không giải thích được, dường như có hai bàn tay đen xúi giục ở phía sau, đẩy

bước chân của những người sống sót này đi theo con đường được chỉ định!

Nhưng dù như thế nào thì trong tin tức truyền đến quận Phong Hải bao hàm

một ảnh lưu niệm ghi chép rõ ràng bóng dáng mệt mỏi không chịu nổi của bọn

họ bên trong thẻ ngọc!

Mà trên đường bọn họ cũng gặp phải sự truy kích của thân vệ Thiên Lan

Vương, không cách nào giải thích nổi, lâm trận chạy trốn!

Hiện giờ họ đang bị nhốt ở một tuyệt địa, chỉ có thể chờ chết!

Quận Phong Hải đang đứng trước một sự lựa chọn!

Cứu hay không cứu những người sống sót này, xử lý thế nào, tuyên bố thế

nào!

Nếu cứu, vậy thì chẳng khác nào ngồi vững thái độ, nếu không cứu, nhìn

bọn họ bị trừng phạt, lòng người của quận Phong Hải sẽ tan rã.

"Cho nên Trịnh Khải Dịch, Diêu Thiên Yến, hai ngươi sẽ lựa chọn như thế

nào?"

Thất hoàng tử nói như vậy ở tổng minh liên minh Bát Tông trong Hoàng đô.

Trần Dương Tử hạ quân cờ đầu tiên trên bàn cờ trống rỗng!

"Dựa theo sự hiểu biết của ta về phong cách làm việc của các ngươi, chắc

chắn các ngươi sẽ đi cứu! Nhưng đi vạn dặm xa xôi cứu những người này, hạng

người tầm thường không có tác dụng, người đi nhất định là cường giả, cũng

phải là cường giả, một người sợ là không đủ!"

"Vậy thì trong số người đi có Tử Huyền hay không? Nếu có, vậy thì gậy ông

đập lưng ông, vừa đơn giản vừa thuận lợi."

Trần Dương Tử cười cười, thật ra hắn không quá để ý đến vây điểm đánh

tiếp viện, nếu có Tử Huyền đương nhiên là tốt, nếu không có Tử Huyền vậy thì

kế này chính là điệu hổ ly sơn.

“Cả quận Phong Hải chỉ có Trịnh Khải Dịch và Diêu Hầu là ta không đánh

lại được, bọn họ nhất định sẽ có một người ra ngoài, nếu không cứu viện không

đủ, còn có hai con rối đó, ta cũng có cách ứng phó!”

Mắt Trần Dương Tử lộ ra vẻ chờ mong. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía quận

Phong Hải.

Tất nhiên hắn sẽ không qua loa đi thẳng vào quận Phong Hải, nhưng nhiệm

vụ của Thất hoàng tử cũng phải hoàn thành, chỉ là không khó đối với hắn.

Vây điểm đánh tiếp viện, gậy ông đập lưng ông, điệu hổ ly sơn, ba chiêu

này dung hợp thành một thể, chuyển động như thế nào, thay đổi như thế nào,

hắn đều có cách đối phó, khống chế tùy tâm!

Mà lúc Trần Dương Tử nhìn về phía quận Phong Hải, ở quận đô quận Phong

Hải, Hứa Thanh và Thất gia cùng với Diêu Hầu ở nơi đó, cũng đang nhìn hoàng

đô Nguyên Thiên Phong quốc

"Hứa Thanh, ngươi thấy thế nào!"

Thất gia nhàn nhạt mở miệng.

"Sư tôn, cá mắc câu rồi!" Hứa Thanh nhẹ giọng nói.

Thất gia nghe vậy thì cười ha ha, trong mắt tràn đầy thưởng thức!

"Cho nên… Ngươi đi hay là ta đi?" Diêu Hầu nhìn về phía Thất gia.

"Ngươi đi đi, ta đợi thêm chút nữa, xem chiêu thứ hai của đối phương là gì.

Nếu không, cùng đi ra ngoài, đối phương sẽ nghi ngờ quá thuận lợi! Nhớ dẫn

theo con rối, chớ để sơ suất!" Thất gia nhìn Diêu Hầu.

Diêu Hậu gật đầu, là nguyên lão của cao tầng quận Phong Hải, hắn làm việc

luôn có chừng mực.

Vì vậy bước về phía trước một bước, giây tiếp theo đã biến mất trong các

lâu. Rất nhanh, cung chủ của Phụng Hành cung và Chấp Kiếm cung, còn có

tông chủ của một vài tông môn khác ra ngoài theo Diêu Hầu, bay ngang qua

chân trời.

Còn Thất gia, mấy ngày sau, hắn cũng nhận được chiêu thứ hai mà hắn chờ

đợi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.