Quang Âm Chi Ngoại
Ngày đó Đội trưởng lấy đi, sau đó giao chiến cùng Xích Mẫu, dù cũng dùng
Thự Quang Chi Dương, nhưng vẫn chưa dùng ra mặt trời viễn cổ.
Trương Tam đứng bên cạnh, cười khổ một tiếng, thở dài với Hứa Thanh.
“Thiết kế sớm nhất của ta không phải thế này, nhưng Đội trưởng nói ngươi
thích mặt trời... Rồi còn lấy ra một quả cầu lớn, làm hạch tâm, nói với ta, đó là
Thự Quang Chi Dương...”
“Ta vốn không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi!”
Trương Tam nói xong, chỉ vào mặt trời màu tím.
“Vật này, chính là một viên Thự Quang Chi Dương!”
Hứa Thanh cạn lời.
Đội trưởng ngửa mặt lên trời cười to, nét mặt đắc ý cực kỳ, ôm cổ Hứa
Thanh, lớn tiếng mở miệng.
“Sau này nếu chúng ta đi nơi khác, thì cứ cưỡi đồ chơi này, xem ai dám
chọc chúng ta, chúng ta ngồi trên Thự Quang Chi Dương, nhất định sẽ khiến
thiên địa thất sắc, vạn tộc hoảng sợ.”
“Mỗi lần pháp chu của ngươi không phải đều nổ tung sao, không có việc gì,
lần này tùy tiện nổ, chọc chúng ta, chúng ta nổ chim hắn!”
“Mặt khác, ta nghe nói có vài tộc đàn của Thánh Lan đại vực suy đoán
chúng ta không có viên Thự Quang Chi Dương thứ hai, hiện tại, ai dám nói nửa
chữ không? Lão tử đặt viên Thự Quang Chi Dương này trước cửa nhà bọn họ!”
Hứa Thanh mở miệng ra muốn nói chút gì, nhưng lại không nói nên lời nào.
Tuy hắn luôn cảm thấy mình ngồi trên Thự Quang Chi Dương, uy vũ thì có uy
vũ, nhưng nguy hiểm quá lớn, lỡ đồ chơi này tự nổ tung...
Hơn nữa, thứ này cũng không giống đại dực trong tưởng tượng của hắn, đây
hoàn toàn chính là một thành lũy.
Thế nhưng, loại uy hiếp này, chân chân thực thực... Cực kỳ kinh người.
Thanh Cầm ở bên cạnh cũng hít một hơi, truyền ra âm thanh cạc cạc, Hứa
Thanh nghe hiểu, nó đang nói đồ chơi này kinh khủng.
“Tiểu A Thanh, ta đã đặt tên cho nó rồi, gọi là Tử Viên Tử, ngươi thấy cái
tên này nghe hay chứ.”
“Hiện tại, Tử Viên Tử của chúng ta chỉ chờ ngươi đặt vào động lực nguyên.
Ta biết ngươi muốn đặt cái gì. Ha ha, ta cũng muốn xem một chút, Tử Viên Tử
sau khi dung nhập huyết nhục Xích Mẫu, rốt cuộc có thể thể hiện ra thần thái
thế nào!”
Đôi mắt Đội trưởng sáng lên, tràn đầy phấn khởi, ra dáng không sợ phiền
phức lớn.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn Tử Viên Tử khổng lồ nơi xa, cất bước đi đến.
Càng tới gần, Tử Viên Tử mênh mông càng ánh vào trong mắt Hứa Thanh,
trên đó có ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ cao vặn vẹo thiên địa, đồng thời cũng có
dao động quen thuộc truyền vào tâm thần Hứa Thanh.
Dao động này được tạo thành từ hai bộ phận, một phần là ấn ký Hứa Thanh
đã từng để lại trên pháp hạm.
Thời điểm pháp hạm thăng cấp thành đại dực, tuy bị chia rẽ, nhưng vẫn là
cơ sở của đại dực như cũ.
Một phần dao động khác đến từ mặt trời viễn cổ.
Hứa Thanh buộc mặt trời viễn cổ trong thời gian dài tại Tế Nguyệt đại vực,
giữa hai bên đã sớm thành lập liên hệ mật thiết, mà giờ khắc này thông qua hai
loại dao động, Hứa Thanh cũng không có cảm giác lạ lẫm gì đối với Tử Viên Tử
này.
Chỉ cần hắn khắc lên ấn ký của mình lần nữa, dung hợp hai luồng dao động
này, như vậy là có thể tuỳ ý thu phát Tử Viên Tử này.
Cảm nhận được dao động, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người xung
quanh, Hứa Thanh bước từng bước một đến phía trên Tử Viên Tử. Đứng ở đó,
hắn thở sâu, tản ra thần thức, lan tràn hướng về Tử Viên Tử.
Rất nhanh đã đụng chạm, không có bất cứ trở ngại gì, mà trực tiếp hòa tan
vào, tiếp theo nhanh chóng khuếch tán.
Quá trình này tiếp tục trong thời gian hơn mười nhịp thở. Sau khi thần thức
của Hứa Thanh hoàn toàn tràn ngập Tử Viên Tử, bên trong mặt trời to lớn này
truyền ra tiếng vang ầm ầm.
Giống như một con cự thú ngủ say, đang thức tỉnh.
Ngọn lửa của nó cũng tăng vọt giống vậy, khí tức càng kinh người, chỉnh thể
đều đang chấn động, cuối cùng chậm rãi dâng lên trên, vượt qua Hứa Thanh,
trôi nổi trên đỉnh đầu, giống như mặt trời chân chính.
Hứa Thanh đứng dưới nó, tóc dài bay múa, tuấn lãng phi phàm, khí tức càng
dung hợp cùng mặt trời màu tím này, không phân biệt nhau, khiến cho trên
người hắn xuất hiện uy áp.
Rơi vào trong mắt đám người, thành cảm giác áp bách nồng đậm.
Cũng chính vào lúc này, âm thanh của Đội trưởng truyền đến.
“Cố lên Tiểu A Thanh, thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi, bây giờ uy lực
của Tử Viên Tử này dù không nhỏ, nhưng so với Thự Quang Chi Dương chân
chính, rốt cuộc vẫn không bằng.”
“Thự Quang Chi Dương nổ tung, có thể tác động đến nửa vực, Tử Viên Tử
nổ tung, nhiều nhất mới nửa châu.”
“Nhưng không sao cả, căn cứ suy tính của ta, sau khi nó thành công dung
nhập huyết nhục Xích Mẫu, uy lực sẽ tăng vọt đến mức trước nay chưa từng có.
Nhưng ta đề nghị không nên thử ở đây, chúng ta chuyển sang nơi khác, ví dụ
như Thi Cấm?”
Đội trưởng liếm môi một cái, cặp mắt sáng rực, lộ ra sự điên cuồng.
Trên thực tế nếu không phải mặt trời màu tím kia có dao động của Hứa
Thanh, chỉ có Hứa Thanh khống chế mới tồn tại khả năng thành công, thì hắn
đã sớm tự đi thử.
Hứa Thanh cúi đầu, nhìn Đội trưởng một chút, sau khi trầm ngâm thân thể
lóe lên, xuất hiện trên mặt trời màu tím.
Một tòa vương tọa dâng lên dưới thân hắn, Hứa Thanh ngồi xuống, tràn ra
thần niệm.
Lập tức mặt trời màu tím truyền ra tiếng vang ầm ầm, giống như Thần linh
gào thét, bỗng nhiên xông về nơi xa.
Tốc độ nhanh chóng, trong chốc lát đã bay ra phạm vi của đảo Hải Thi, mà
Đội trưởng cũng cấp tốc tới gần, mặt mũi tràn đầy mong đợi bay đến trên mặt
trời, đứng bên cạnh Hứa Thanh.
Trong chớp mắt tiếp theo, mặt trời màu tím biến mất, chỉ để lại từng vòng
từng vòng gợn sóng khuếch tán giữa không trung.
Trên Cấm hải, khi mặt trời màu tím xuất hiện lần nữa, đã ở trên không Thi
Cấm.
Nước biển màu đen, không thấy máu tươi, nhưng lại tràn ngập mùi máu tươi
nồng đậm, càng có dị chất không giống nơi khác dâng lên ở đây, khiến cho
sương mù mỏng manh lượn lờ trên mặt biển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.