Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1715: Thần linh tộc Hắc Thiên



Vốn dĩ, sương mù nơi này che khuất bầu trời, nhưng hiển nhiên Thi Cấm đã

từng phát sinh chuyện gì, sinh ra ảnh hưởng sâu xa đối với vùng cấm địa này.

“Nơi này rất thích hợp, Tiểu A Thanh cố lên, thả một khối huyết nhục Xích

Mẫu lớn thử xem chút.”

Đội trưởng nhìn Thi Cấm phía dưới, hai mắt sáng lên, điên cuồng càng sâu

hơn.

Hứa Thanh quay đầu nhìn về Đội trưởng, nhàn nhạt mở miệng.

“Đại sư huynh, ngươi tích cực như vậy, là có ý đồ gì đối với Thi Cấm này?”

Đội trưởng nghe vậy, lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc mở miệng.

“Tiểu sư đệ, sao ngươi có thể nói như thế, ta thân là Đại sư huynh của

ngươi, đương nhiên vô cùng quan tâm về sự tăng trưởng sức chiến đấu của

ngươi. Mỗi một lần ngươi tăng lên, ta đều phải coi trọng hơn cả chính mình

tăng lên.”

Hứa Thanh mặt không biểu cảm, hắn mới không tin chuyện ma quỷ của Đội

trưởng. Hắn ít nhiều có thể đoán được một chút tâm tư của đối phương, thế là

giờ phút này hắn nhìn chăm chú, không nói một lời.

Nửa ngày sau, dưới ánh mắt của Hứa Thanh, Đội trưởng cười xấu hổ, thấp

giọng mở miệng.

“Tiểu A Thanh, Thi Cấm bây giờ không có chủ, nơi này là đất thí nghiệm

tốt nhất, lỡ như… Tử Viên Tử thật sự nổ tung, không chừng có thể đánh đến

hang ổ của chủ nhân Thi Cấm, tên kia khi còn sống có vô số bảo tàng!”

“Mặc dù sau khi Tử Viên Tử tự bạo thất bại, cũng rất nguy hiểm, nhưng có

chuyện gì mà không nguy hiểm đâu, dù nguy hiểm thì có thể vượt qua việc làm

thịt Xích Mẫu sao, không sợ. Cùng lắm một đời này kết thúc, chờ đến khi ta lại

một lần nữa mở ra đời sau, ta đến sống lại ngươi!”

Đội trưởng liếm môi một cái, vỗ ngực.

“Huống hồ, căn cứ suy đoán của ta, sau khi dung nhập Xích Mẫu huyết

nhục, Tử Viên Tử chỉ có ba phần mười khả năng tự bạo thất bại, xác suất thành

công là bảy phần mười.”

“Ngươi suy nghĩ một chút, một khi thành công, đồ chơi này còn kinh khủng

hơn cả Thự Quang Chi Dương chân chính. Đến lúc đó, chúng ta đều không cần

tu hành, cứ xách theo thứ này, quét ngang vạn tộc.”

Đội trưởng càng nói càng kích động.

“Tiểu A Thanh, liều một lần đi!”

Da mặt Hứa Thanh run rẩy một chút. Hắn biết Đội trưởng điên cuồng, cũng

biết đối phương thích liều mạng, nhưng loại hành vi không có chút ý nghĩa nào

thế này, Hứa Thanh cảm thấy mình không cần tham dự thì tốt hơn.

Thế là hắn đang muốn cự tuyệt, nhưng Đội trưởng đã nhanh chóng lấy ra

một khối huyết nhục Xích Mẫu, bên trong có nhét một thẻ ngọc màu vàng kim,

trên đó có dao động truyền tống khuếch tán.

Hứa Thanh nhìn lướt qua.

Đội trưởng tằng hắng một tiếng, nâng tay lấy ra thẻ ngọc, ném cho Hứa

Thanh.

“Đây là phát minh mới của ta, sau khi hấp thu thần nguyên của Xích Mẫu,

thẻ ngọc này có thể chống đỡ sự áp chế từ vị cách, thành công truyền tống, cho

nên không sợ, chúng ta không chết được.”

Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn thẻ ngọc một chút, lại nhìn mặt trời màu tím

một chút, đáy lòng dần dần dâng lên chờ mong đối với việc dung nhập huyết

nhục Xích Mẫu, trong mắt chậm rãi xuất hiện sự điên cuồng giống như Đội

trưởng.

Thế là chần chờ một chút, trong mắt hắn lộ ra sự quả quyết, hắn nâng lên tay

phải, một con giun màu tím huyễn hóa ra từ trong lòng bàn tay hắn. Hắn phất

tay dung nhập nó vào trong thẻ ngọc truyền tống, truyền tống ra ngoài trước.

Sau khi tu hành cho tới bây giờ, trên trình độ nhất định, hắn cũng có năng

lực sống lại.

Làm xong những việc này, Hứa Thanh lấy ra một khối huyết nhục Xích Mẫu

to bằng nắm tay.

Khối thịt này vừa xuất hiện, dị chất lập tức bùng nổ, thiên địa biến sắc, gió

nổi mây phun.

Đội trưởng mừng rỡ, theo bản năng lui lại, đồng thời lấy ra thẻ ngọc màu

vàng kim truyền tống thứ hai. Lúc nắm chặt nó trong tay, hắn chú ý tới cách làm

lấy ra giun màu tím của Hứa Thanh, hắn cũng tranh thủ thời gian phân ra một

con giun màu lam, tiễn nó đi trước.

Mắt thấy Đội trưởng cũng chuẩn bị kỹ càng, Hứa Thanh thở sâu, đang muốn

dung nhập huyết nhục Xích Mẫu vào mặt trời màu tím, nhưng vào lúc này, một

giọng nói lạnh buốt vang vọng xung quanh bọn họ.

“Hai ngươi rất biết tìm đường chết, cũng rất biết chọn chỗ, nơi này là phong

thuỷ bảo địa.”

“Rất thích hợp làm phần mộ cho các ngươi.”

Đội trưởng chớp chớp mắt, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía phương

hướng truyền đến lời nói. Chỉ thấy bóng dáng Cửu gia gia hiển lộ từ đằng xa,

một bước đi đến trước Hứa Thanh, cúi đầu nhìn mặt trời màu tím một chút, khẽ

gật đầu.

“Không sai, vật này tăng thêm huyết nhục Xích Mẫu, tiễn các ngươi một

đoạn đường là đủ rồi. Nói về xác suất à, căn bản là chín phần chín, cho dù các

ngươi sớm phân ra thần nguyên, nhưng có thể sống lại trong nháy mắt bản thể

diệt đi hay không, thì phải xem số.”

“Nhưng thẻ ngọc truyền tống của các ngươi hẳn là có thể đưa một chút di

vật của hai ngươi ra ngoài, ta rất bội phục năng lực tìm đường chết của hai

người các ngươi.”

“Cho nên hiện tại, các ngươi còn có di ngôn gì nữa không?”

Lão Cửu nhìn về phía Hứa Thanh, lại nhìn Nhị Ngưu.

Hứa Thanh không nói chuyện, yên lặng thu hồi huyết nhục Xích Mẫu, bỏ đi

ý nghĩ lập tức dung nhập vào. Hắn cảm thấy đã tỉ lệ thất bại lớn như thế, như

vậy tương lai mặt trời màu tím tự bạo, chắc là đặt ở vị trí càng thích hợp hơn,

mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Không thể lãng phí như thế.

Mà điều quan trọng nhất chính là phải giữ một khoảng cách đủ, hoặc là có

thể thành công na di đi xa trước khi nó tự bạo,.

Đội trưởng rụt đầu một cái, đáy lòng không cam tâm lắm, nhưng hắn cảm

thấy suy đoán của Cửu gia gia chắc là đáng tin cậy hơn mình. Nếu khả năng

thành công thật sự chỉ có một chút xíu như vậy, đi liều mạn hình như không có

lợi nhất rồi.

Nghĩ tới đây, Đội trưởng cười ngượng ngùng, lão Cửu cười lạnh.

“Hai ngươi không tìm đường chết nữa rồi?”

Hứa Thanh lắc đầu, Đội trưởng cũng nhanh nhẹn lắc đầu.

Lão Cửu hừ lạnh một tiếng, đi vào hư vô, biến mất không thấy gì nữa, trên

mặt biển chỉ còn lại Hứa Thanh và Đội trưởng. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn

ngươi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.