Quang Âm Chi Ngoại
Đội trưởng thở dài, thấp giọng nói.
“Hơi tiếc nuối, sao ta lại có loại cảm giác trước khi bắn pháo hoa bị người
lớn quát bảo ngưng lại nhỉ. Chỉ khi nào chúng ta thành công, thì chúng ta sẽ có
được lực uy hiếp hủy diệt một vực mà. Đến lúc đó, Nhân Hoàng nhìn thấy
chúng ta đều phải khách khí!”
“Không cam lòng.”
Hứa Thanh gật đầu, cũng có tiếc nuối. Giờ phút này hắn nâng tay nhấn mặt
trời màu tím một cái, Tử Viên Tử lập tức thu nhỏ lại, hóa làm một quả cầu nhỏ,
rơi vào trong tay hắn, bị hắn buộc trên thắt lưng. Sau đó hắn nhìn xung quanh
một chút, truyền ra thần niệm về phía Đội trưởng.
“Đại sư huynh không vội đâu, chờ chúng ta lại chuẩn bị một chút, chắc chắn
thành công hơn, lần sau lại bắn!”
Đội trưởng nghe vậy gật đầu, nét mặt tràn đầy nghiêm túc.
“Tiểu sư đệ ngươi nói đúng, ta cũng sẽ chuẩn bị cẩn thận, có cơ hội chúng ta
đi đến chỗ vợ trước của ta, bắn phát pháo hoa thật lớn cho nàng!”
Nói rồi, hắn ôm cổ Hứa Thanh, hai người đi xa.
Giữa không trung, lão Cửu thở dài, hắn cảm thấy hai người kia, thực sự rất
có thể tìm đường chết rồi. Nhưng nghĩ đến mấy năm trước bọn họ đã dám lấy tu
vi Nguyên Anh mưu đồ Xích Mẫu…
Hắn đột nhiên cảm giác được, hết thảy vẫn còn ổn lắm.
Cùng lúc đó, bên trong Hắc Linh đại vực, trên chiến trường tộc Hắc Thiên,
chiến tranh cũng đến thời khắc mấu chốt.
Thiên Lan Vương dẫn đầu người dưới trướng hắn chém giết cùng tu sĩ tộc
Hắc Thiên, máu chảy thành sông, từng đòn tiên thuật giáng lâm, từng sợi vong
hồn dâng lên.
Tộc Hắc Thiên không ngừng thất bại lui lại, cuối cùng vây quanh lại một
chỗ, chính giữa là mười bảy tu sĩ mặc trường bào màu tím, bọn họ đang tế bái
hướng lên trời màn, tiến hành một loại nghi thức nào đó.
“Tân Nguyệt chủ ta, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng cõi
yên vui.”
“Thân tế chủ ta, đời này không khổ, thủy triều làm nền, thân tủy bất hủ.”
“Tân Nguyệt chủ ta, sinh từ Vọng Cổ, vạn vật chúng sinh, tôn hắn Tử Chủ.”
“Hồn hiến chủ ta, bỉ ngạn ngoảnh đầu, nhạc khúc vui đời, đời sau lại lần
nữa.”
Thiên Lan Vương khí thế như hồng, mắt thấy một màn này, cười lạnh một
tiếng.
“Hàng thần? Thần linh của các ngươi ngủ say rồi, căn bản sẽ không để ý đến
các ngươi đâu.”
Lời nói như thế, nhưng đáy lòng Thiên Lan Vương lại chấn động, bởi vì hắn
nghe ra vị thần trong lời cầu nguyện này nói tới không phải Hồng Nguyệt Xích
Mẫu, mà là một Tử Chủ hắn chưa từng nghe nói đến.
Thiên Lan Vương nheo lại mắt, không muốn trì hoãn nữa. Hắn vung tay lên,
vọt thẳng đến, số lớn tu sĩ phía sau đi theo, muốn diệt sát quân đoàn tộc Hắc
Thiên trước mắt.
Nhưng vào lúc này, bầu trời đã từng sáng tỏ hình thành do Thự Quang Chi
Dương khuếch tán, đột nhiên xuất hiện màu tím. Một ngôi sao màu tím khổng
lồ, lại xuất hiện bầu trời, mang uy áp kinh khủng, chậm rãi hạ xuống.
Cùng một thời gian, sóng cả dâng lên trên Cấm hải. Trên bầu trời, Hứa
Thanh và Đội trưởng cùng nhau trở về hướng quận Phong Hải, bước chân của
hắn đột nhiên ngưng lại, nét mặt lộ ra một chút mê mang, quay đầu nhìn về phía
phương xa.
Trong mơ hồ, hắn dường như nghe thấy một số âm thanh vang vọng trong
tâm thần, loáng thoáng như có hình ảnh nào đó nhanh chóng hiển hiện trước
mắt hắn.
Nhưng hình ảnh không rõ rệt, như thủy mặc giao hòa mà tạo thành, một
mảnh hỗn độn.
Hứa Thanh dừng lại, và nét mặt hắn lộ ra khiến Đội trưởng ở bên cạnh kinh
ngạc, thuận theo ánh mắt của Hứa Thanh nhìn ra thiên địa nơi xa, nơi đó chẳng
có gì cả.
Thế là hắn hiếu kì hỏi một câu.
“Tiểu A Thanh, ngươi thế nào, đang nhìn gì vậy?”
Hứa Thanh không nói gì, nét mặt càng trở nên mờ mịt hơn. Cho đến hồi lâu
sau, khi Đội trưởng tò mò hỏi một lần nữa, nét mặt Hứa Thanh mới khôi phục
đôi chút. Hắn nhìn phương hướng Hắc Linh đại vực, chần chờ mở miệng.
“Hình như, có người đang triệu hoán ta.”
“Kêu gọi ra sự vật nào đó ta vốn cho rằng không tồn tại.”
Hứa Thanh thì thào.
Cùng lúc đó, trên chiến trường tộc Hắc Thiên, ngôi sao màu tím từ trên trời
giáng xuống, tràn ra ánh tím bao trùm bầu trời, khiến cho bầu trời vốn đang
sáng tỏ, lập tức trở nên tối lại.
Mặt đất cũng như vậy, vạn vật đều như thế, chúng sinh trong phút chốc này,
thấy được ánh tím như áo.
Càng có khí tức kinh khủng, phát ra từ trên Tử Nguyệt tinh thần này.
Phóng mắt nhìn lại, quá nửa bầu trời đều bị ngôi sao màu tím này bao phủ,
theo nó đến, tu sĩ song phương nơi đây có thể rõ ràng nhìn thấy bồn địa mấp mô
trên đó.
Mà trên Tử Nguyệt tinh thần này, có một bia đá to lớn đứng sừng sững, lấp
lánh óng ánh, nhìn thấy mà giật mình.
Khí tức Thần linh bùng nổ ngập trời, khiến thiên địa vặn vẹo, thế giới mơ
hồ, dị chất thành sương mù, dâng lên khắp bát phương, càng tồn tại đếm không
hết con sâu màu tím trong sương mù kia.
Bọn chúng khi thì thực chất, khi thì hư ảo, những nơi đi qua, thiên địa biến
sắc.
Trên chiến trường, những người dưới trướng Thiên Lan Vương kia, đều
rung chuyển tâm thần, từng kẻ thở dồn dập, thân thể run rẩy dưới uy áp này.
Còn như một phía tộc Hắc Thiên, nhất là những người tế tự mặc trường bào
màu tím kia, ánh mắt của bọn họ cực kỳ thành kính, âm thanh càng sục sôi hơn
nữa.
Tộc Hắc Thiên khác dồn dập kích động, quỳ xuống lạy Tử Nguyệt trên bầu
trời.
Hiển nhiên đối với bọn họ, Tử Nguyệt giáng lâm, đại biểu Thần linh của
bọn họ không hề từ bỏ bọn họ, Thần linh… Còn ở đây!
Mà hết thảy chuyện này, đối với Thiên Lan Vương giữa không trung, lại như
sét đánh ngang trời.
Hắn thân làm Uẩn Thần, đương nhiên sẽ hiểu Thần linh kinh khủng dường
nào, cũng biết rõ khi đối mặt Thần linh, sức chiến đấu của mình căn bản không
có khả năng phản kích nào.
“Sao có thể như vậy!!”
“Xích Mẫu, chẳng lẽ thức tỉnh rồi? Không đúng, lời cầu nguyện của bọn họ
không phải thảo luận về Xích Mẫu, mà là Tử Chủ!”
“Tử Chủ này, chưa từng nghe nói đến, chẳng lẽ là do Xích Mẫu biến thành?
Hay lại là một Thần linh cổ xưa không người biết đến?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.