Quang Âm Chi Ngoại
Căn cứ manh mối trên đường, một trận chiến cuối cùng nhất của quân đoàn
tộc Hắc Thiên là tiến vào nơi này, mười bảy tế tự kia cũng ở trong đó.
Nhìn nơi đó, Thiên Lan Vương im lặng, nhưng theo cảm giác dao động
truyền tống trong đó, mắt hắn lộ ra sự quả quyết. Hắn lập tức hạ lệnh.
Rất nhanh bóng dáng hắn và đại quân dưới trướng hắn nhấc lên gió lốc trên
mặt đất, bước vào trong sương mù.
Sương mù cuồn cuộn, bao phủ hết thảy.
Bảy ngày sau, đám sương mù của Hắc Linh đại vực này đột nhiên sôi trào,
ầm ầm dâng lên hướng về bầu trời, càng có tiếng vang đinh tai nhức óc theo
một đám mây hình nấm khổng lồ, truyền khắp bát phương.
Ở biên giới Sương mù, từng bóng dáng chật vật cấp tốc xông ra, người đi
đầu chính là Thiên Lan Vương.
Tuy nhiên, giờ phút này, hắn đã không còn uy nghiêm như lúc bước vào nơi
này trước đó. Trong mắt hắn lộ ra vẻ không cam lòng, áo giáp trên thân đã tan
vỡ, sắc mặt trắng bệch, thương tích nghiêm trọng, càng có máu tươi chảy khắp
toàn thân.
Còn kẻ dưới trướng xông ra phía sau hắn, toàn bộ đều như thế, từng người
mang thương tích nghiêm trọng, khí tức suy yếu.
Mà nhân số… Chỉ còn một phần mười so với trước kia.
Chín phần mười đại quân đã không trở về theo.
Nhìn kẻ dưới trướng xung quanh, nội tâm Thiên Lan Vương bi phẫn. Nghĩ
đến chuyện gặp phải sau khi tiến vào đám sương mù này, lòng hắn không nhịn
được sốt ruột, phun ra ngụm máu tươi lớn.
“Tộc Hắc Thiên, đầu tiên là dùng hàng thần hư ảo, chấn nhiếp ta, khiến cho
ta mất hết mặt mũi, bỏ lỡ cơ hội tốt, cơn tức giận vượt qua lý trí, thế là dưới tình
huống tiên thuật chưa lan tràn, truy sát đến nơi này.”
“Tác dụng của tiên thuật chính là phòng ngừa tộc Hắc Thiên sinh ra vật có
tính sát thương mạnh mà tự nổ.”
“Mà bọn chúng, thì bố trí một mảnh vỡ vực bảo ở chỗ này, dẫn nổ nó.”
Nghĩ tới đây, Thiên Lan Vương thầm hối hận, nhưng giờ phút này thương
tích của hắn quá nặng, càng lo lắng hơn phía tộc Hắc Thiên còn có bố trí khác,
thế là cắn răng, chỉ có thể dẫn người mau chóng rời khỏi.
Cho đến khi trở lại biên giới Thánh Lan đại vực, sau khi tụ hợp cùng đại
quân đóng giữ, sự không cam lòng, phẫn hận, hối hận trong cảm xúc của hắn
vẫn vô cùng mãnh liệt. Điều càng quan trọng hơn là, hắn không biết nên giải
thích chuyện này thế nào với Nhân Hoàng.
Cũng chính vào thời điểm này, hắn trông thấy mấy thẻ ngọc tin tức Thất
hoàng tử đưa đến trong đại quân đóng giữ trước đó.
Cái thứ nhất là nói hắn biết nơi này, Đốc quân Vạn Nhân mất tích tại quận
Phong Hải, rồi quận Phong Hải cự tuyệt cung cấp nguồn chiêu mộ binh lính.
Cái thứ hai thì báo cho biết quận Phong Hải tồn tại Thự Quang Chi Dương,
trụ sở của chính Thất hoàng tử bị hủy, tổn thất nặng nề.
Xem hai cái thẻ ngọc này, trong mắt Thiên Lan Vương tràn ra sát ý mãnh
liệt, hắn đã tìm ra một lý do giải thích việc mình đại bại với Nhân Hoàng.
Đó chính là quận Phong Hải tiếp viện bất lợi, dẫn đến lực lượng tiên thuật
không đủ, không cách nào lan tràn đến chỗ sâu trong đại vực trong thời gian
quy định, từ đó làm bản thân hắn rơi với cục diện hoàn toàn bị động.
Bởi vậy mới đại bại.
“Quận Phong Hải.”
Thiên Lan Vương buông thẻ ngọc xuống, nhắm mắt lại, dưới đáy lòng thôi
diễn tính khả thi của chuyện mình suy nghĩ.
Một lát sau, hắn mở ra hai mắt, lộ ra tia sáng lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn về
phương hướng quận Phong Hải.
Hắn cần một lý do, để che lấp việc mình thua trận, đồng thời cũng phải cho
Nhân Hoàng một câu trả lời.
Lý do này không cần quá hoàn mỹ, dù sao với Nhân Hoàng, cho dù là lời
giải thích hoàn mỹ cũng đều bị nhìn ra vấn đề, nhưng điều này không quan
trọng. Mình thân là Thiên Vương, thật ra trên trình độ nào đó, việc muốn cho ra
lời khai báo chính là một loại thái độ.
Cho nên thái độ tâm mình hướng về Nhân Hoàng, là phải biểu đạt ra được.
Mặt khác, Nhân Hoàng xem trọng thắng lợi cuối cùng của chiến tranh, như
vậy chỉ cần mình bù đắp lại tổn thất, bình định lập lại trật tự, vấn đề cũng sẽ
không còn là vấn đề nữa.
Điểm quan trọng nhất chính là…
“Quận Phong Hải, lại có Thự Quang Chi Dương!”
“Tuy nhiên hình như so sánh với Thự Quang Chi Dương chân chính, vẫn có
chênh lệch rất lớn về uy lực, nhưng đây dù sao cũng là mặt ngoài, thực tế có lẽ
còn có điều ẩn giấu.”
Thiên Lan Vương cúi đầu, nhìn thẻ ngọc trong tay, hàn ý lan tràn trong mắt.
“Quận Phong Hải lười biếng trong việc tiếp viện, đây là nguyên nhân chính
làm chiến trường thất bại, không biết lấy loại phương thức nào tư tạo Thự
Quang Chi Dương, đây càng là tội lớn!”
“Cho nên, tiến về quận Phong Hải, đoạt lại Thự Quang Chi Dương, mở lại
chiến cuộc tộc Hắc Thiên ở nơi này chính là duy nhất lựa chọn.”
Nghĩ tới đây, Thiên Lan Vương không chần chờ nữa, lập tức hạ lệnh, đại
quân di chuyển, trở về Thánh Lan đại vực, tiến về quận Phong Hải.
Còn việc quận Phong Hải có lựa chọn dẫn nổ Thự Quang Chi Dương còn
sót lại, đồng quy vu tận cùng Thiên Lan Vương hay không, Thiên Lan Vương
đương nhiên cũng đã cân nhắc.
Hắn cho rằng không có khả năng, chỉ cần mình không ép quận Phong Hải
đến mức độ diệt sạch, mà dưới tình huống gây sức ép ở mức nhất định, rồi đưa
ra việc dùng Thự Quang Chi Dương để tránh bị xử phạt, đồng thời thừa nhận
quận Phong Hải tự trị.
Như vậy quận Phong Hải, nhất định sẽ cúi đầu.
Trừ khi, quận Phong Hải chuẩn bị phản bội Nhân tộc.
Còn chuyện sau đó thế nào, vậy thì không liên quan gì đến hắn.
“Tuy nhiên áp lực này, vẫn phải đủ mức mới được.”
Cứ như vậy, Thiên Lan Vương mang suy nghĩ như thế, dẫn đại quân dưới
trướng bắt đầu lên đường, đi thẳng đến quận Phong Hải.
Từ xa nhìn lại, đại quân ngàn vạn, có khả năng hủy thiên diệt địa, trong đó
tinh kỳ liên miên, đón gió bay vù vù, chia ra hơn mười quân đoàn, mà mỗi một
quân đoàn đều có sự khác biệt.
Có cưỡi phi cầm, có khoanh chân trên thân dị thú, có cưỡi mây đạp gió…
Phía cuối cùng nhất, còn có lượng lớn quân đoàn dị tộc đi theo, trong đó
càng có mấy người khổng lồ cao chừng trăm trượng, người mặc giáp dày, cất
bước tiến lên, khiến mặt đất chấn động
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.