Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1723: Thánh Lan có chủ!



Tâm thần chúng tu sĩ nơi đây đều nổ vang, tất cả mọi người đều thở vô cùng

dồn dập. Sự rung động, bạo động bùng nổ ra trong đại quân.

Cùng lúc đó, cũng có một đám người rung động, đó chính là các thế lực của

Thánh Lan đại vực đang chú ý một trận chiến này.

“Chuyện này sao có thể xảy ra được!”

“Thiên... Thiên Lan Vương, lại bị chém giết!”

“Ba kiếm, hết thảy cũng chỉ có ba chiêu kiếm thức...”

“Uẩn Thần, quận Phong Hải cũng có Uẩn Thần, lại là loại đại năng dù trong

Uẩn Thần cũng đều tính là cường giả!”

“Bối cảnh của Quận Phong Hải lại đáng sợ đến trình độ như vậy!”

Tất cả tộc đàn có năng lực xem xét chiến tranh ở quận Phong Hải, sau khi

nhìn đến Thiên Lan Vương tử vong, sóng lớn trong lòng đã sớm ngập trời, bao

phủ tâm thần, bao phủ hết thảy, chỉ còn lại có vô tận run rẩy và kính sợ cực hạn

đối với quận Phong Hải.

Thiên Lan Vương dùng tính mạng của mình, khiến tất cả thế lực đều nhận

thức sâu sắc, chỗ dựa của quận Phong Hải không chỉ là Thự Quang Chi Dương,

còn có... Uẩn Thần!

Cùng một thời gian, Thất hoàng tử đang lẩn trốn trực tiếp phun ra một ngụm

máu tươi từ trong miệng.

Thân thể của hắn run rẩy, ánh mắt ảm đạm, giờ khắc này sự bất an trong

lòng hắn đã vượt qua lúc từng trông thấy Thự Quang Chi Dương bùng nổ.

Quận Phong Hải dùng phương pháp cường thế, nói cho hắn một sự kiện.

Đó chính là... Hết thảy tính toán, hết thảy bố trí, hết thảy thong dong, đứng

trước thực lực tuyệt đối, thật ra không có ý nghĩa gì cả.

Thật ra ngày đó lúc Thự Quang Chi Dương bùng nổ, hắn đã có cảm giác

giống như vậy, nhưng hắn vẫn tin tưởng mình mới là bên nắm giữ thực lực tuyệt

đối, cho rằng lúc cữu cữu mình trở về, hết thảy đều sẽ được thuận lợi giải quyết

như tồi khô lạp hủ.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, kết cục sau cùng lại là thế này.

Hắn không thể nào chịu đựng được chuyện Thiên Vương vẫn lạc, cũng khó

có thể đối mặt kết quả như vậy.

Sự sợ hãi và kinh hãi trong lòng đã sớm hóa thành gió bão, bao phủ hắn

trong vực sâu, nhưng dù sao hắn cũng là Thất hoàng tử, dù là trong lòng tuyệt

vọng, hắn vẫn giãy dụa tìm ra cơ hội phản kháng.

“Quận Phong Hải, Hứa Thanh... Cho dù các ngươi có được Uẩn Thần tọa

trấn, có thể chém giết Thiên vương, thì đây cũng không phải là chuyện của ta,

đây là chuyện của Nhân tộc. Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này

hóa giải đơn giản như vậy.”

“Cho dù xuất phát từ tôn nghiêm của Nhân tộc, hay là mặt mũi của Nhân

Hoàng hắn, chuyện này... Cũng chắc chắn gây nên biến đổi kinh thiên!”

Thất hoàng tử ngẩng đầu, nhìn chòng chọc về phương hướng quận Phong

Hải, cuối cùng cố nén luyến tiếc và không cam lòng, lòng càng đau nhức, bóp

nát một thẻ ngọc cổ xưa trong tay.

Thẻ ngọc này không phải là sản phẩm cận đại, mà là bảo vật thời kì Huyền

U Cổ Hoàng, bây giờ là vật bảo mệnh của Thất hoàng tử.

Tác dụng của nó chính là làm cho người ta dù ở bất cứ nơi nào, đều có thể

truyền tống về Hoàng Đô đại vực trong giây lát.

Nó có giá trị cực lớn, số lượng cũng ít, dùng một cái thiếu một cái, ở năm đó

đã không tầm thường, bây giờ lại càng là chí bảo.

Thất hoàng tử vốn không có tư cách có được nó, là mẫu tộc của hắn dùng

chiến công, đổi lấy từ kho tàng Nhân tộc.

“Quận Phong Hải, chuyện giữa chúng ta, còn chưa kết thúc đâu, ta chờ các

ngươi ở Hoàng đô... Nhìn các ngươi tan thành tro bụi!”

Nét mặt Thất hoàng tử dữ tợn, theo thẻ ngọc cổ xưa trong tay vỡ vụn, một

mảnh ánh sáng như đến từ viễn cổ, bao phủ hắn, biến mất giữa thiên địa.

Hắn dù rời đi, nhưng thẻ ngọc này chỉ có thể mang đi bản thân hắn, toàn bộ

thuộc hạ của hắn đều bị để lại trong Thánh Lan đại vực.

Trong lúc bên này đều bởi vì lão Cửu xuất thủ mà rung động run rẩy, trên

chiến trường quận Phong Hải, quân dưới trướng Thiên Lan Vương càng bạo

động hơn nữa, tâm tình kinh hoảng, bất an lan tràn khắp thiên địa.

Trên mặt đất, giờ phút này con hắc long của Thiên Lan Vương cũng đang

kêu rên, nó run rẩy bò lên, hướng lên bầu trời dập đầu, rồi không ngừng cúng

bái. Theo một tiếng hừ lạnh truyền đến, hư không nổ tung.

Bóng dáng lão Cửu cất bước đi ra từ bên trong khe hở trên bầu trời, sừng

sững giữa thiên địa.

Hắc long càng cúi thấp đầu hơn nữa, không dám làm một cử động nhỏ nào.

Tất cả đại quân Nhân tộc cũng đều dồn dập run rẩy.

Lão Cửu mặt không biểu cảm, đảo mắt nhìn qua đại quân, cuối cùng nhìn về

phía quận Phong Hải, nơi Hứa Thanh đang ở.

Ánh mắt của hắn đảo qua trên thân mọi người, mỗi một tu sĩ nhìn vào ánh

mắt hắn đều phải cúi đầu, nét mặt cung kính, càng cuồng nhiệt hơn.

Diêu Hầu cũng không ngoại lệ.

Duy chỉ có hai người làm lão Cửu ánh mắt dừng lại.

Một người, là Thất gia.

Lúc ngóng nhìn Thất gia, trong mắt lão Cửu mang một chút thâm ý, hắn lại

tự hơi cúi đầu xuống, nhưng động tác này quá nhỏ bé, ngoài chính hắn và Thất

gia, những người khác rất khó phát hiện được.

Người thứ hai, là Hứa Thanh.

“Ba kiếm này, sau đó ngươi hãy cảm ngộ cho thật kỹ.”

Hứa Thanh thở dồn dập, ôm quyền cúi đầu.

Lòng hắn đang nổi sóng kịch liệt, dù trước đó hắn từng gặp Cửu gia gia xuất

thủ, nhưng đốc quân quá yếu, cho nên không cách nào cảm thụ chân thực được

sức chiến đấu của Cửu gia gia, mà Xích Mẫu lại quá mạnh, khi so sánh cũng rất

khó thể hiện ra chỗ mạnh mẽ của Cửu gia gia.

Cho đến khi ba kiếm chém Thiên Lan!

Một cảnh này khiến cho Hứa Thanh bỗng nhiên ý thức được, nguyên nhân

vì sao khi thần tử trấn áp lão Cửu lúc trước, trình độ phong ấn là số một trong

tất cả các huynh đệ tỷ muội của hắn.

Lão Cửu, quá mạnh!

Mà sau trận chiến với Xích Mẫu kết thúc, sau khi Lý Tự Hóa sống lại rời đi,

hiển nhiên ích lợi lão Cửu đạt được cũng làm sức chiến đấu của hắn tăng lên

không ít.

Nhưng Hứa Thanh hiểu rõ, giờ phút này không phải là thời cơ suy tư những

điều đó. Trước mắt, việc quan trọng nhất là chuyện đại quân ngàn vạn người

này đi hay ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.