Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1732: Y cựu hoa gian y thủy lưu (2)



Hoa cỏ tách ra trước mặt Hứa Thanh, cây cối tự động rút lên sợi rễ, nhường

ra vị trí thật nhanh. Rất nhanh, một con đường thẳng tắp trải ra trước mặt Hứa

Thanh.

Cuối đường là một gốc cây đại thụ run rẩy, cùng một ngôi mộ lẻ loi trước

mặt nó.

Hứa Thanh bình tĩnh đi đến, cho đến khi đi đến trước ngôi mộ lẻ loi, dựa

vào đại thụ, ngồi xuống.

Một hồ lô rượu xuất hiện trong tay hắn, hắn uống một ngụm, đổ xuống một

ngụm.

Không cần lời nói, cũng không cần ngôn từ gì, thời khắc ngồi ở đây, lòng

Hứa Thanh thật an bình. Trong lúc mơ hồ dường như Lôi đội xuất hiện trước

mặt hắn, đang cùng hắn uống rượu, cùng nhau ngóng nhìn bầu trời.

Cho đến khi bầu trời xa xăm, chỉ còn lại ánh chiều tà.

Giọng Hứa Thanh mang một chút khàn khàn, hắn nhẹ giọng mở miệng.

“Lôi đội, hoa Thiên Mệnh, ta đã tìm được rồi…”

Câu nói này ẩn chứa hồi ức, ẩn chứa tiếc nuối, ẩn chứa suy nghĩ khó tả, ẩn

chứa sự bất đắc dĩ của nhân sinh.

Cho đến hồi lâu, Hứa Thanh than nhẹ một tiếng, ực một ngụm, uống cạn

rượu trong hồ lô.

Trên bầu trời, mặt trời chiều đã xuống.

Trên màn trời, trăng sáng dâng lên.

Dưới ánh trăng, Hứa Thanh đứng lên, quỳ lạy trước ngôi mộ lẻ loi. Hắn cúi

đầu rồi đứng lên, đi đến nơi xa, hoa cỏ cây cối khôi phục lại phía sau hắn, che

giấu mộ phần lẻ loi này.

Mà cơn gió thổi tới cũng đưa tới âm thanh của Hứa Thanh.

“Ta không xoá sổ ngươi, nhưng ngươi phải bảo vệ tốt nơi này.”

Theo giọng nói của Hứa Thanh vọng lại, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện

bên cạnh mộ phần lẻ loi.

Bóng dáng này không phải người yêu trước kia của Lôi đội, mà là một bà

lão, cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy trong cơ thể của nàng, tồn tại một chiếc

đàn cổ đã bị đứt mất dây cung.

Nàng chính là chủ nhân mảnh cấm khu này. Giờ phút này ngóng nhìn bóng

lưng Hứa Thanh, nàng yên lặng cúi đầu, lựa chọn tuân theo.

Dưới ánh trăng, Hứa Thanh đi trên bầu trời. Tại những vị trí khác, màu sắc

ánh trăng trong sáng, mà trên thân Hứa Thanh thì lại thành màu tím.

Vầng sáng tạo thành bởi ánh trăng màu tím khiến cho bóng dáng Hứa Thanh

trong đêm tối, giống như một vị thần. Hứa Thanh đi từng bước một tới cấm địa

duy nhất của Nam Hoàng Châu, cũng là… Cấm địa lớn nhất hắn từng thấy cho

tới giờ.

Hoàng Cấm.

Hoàng Cấm lớn đến nỗi chiếm hơn nửa Nam Hoàng Châu, thậm chí nếu

Viêm Hoàng muốn, bao trùm toàn bộ Nam Hoàng Châu cũng dễ như trở bàn

tay.

Mà cấm địa lớn như thế, bởi vậy cũng sinh ra một vài tộc đàn quỷ dị. Những

tộc đàn này sinh hoạt trong cấm địa, số lượng bao nhiêu, tộc loại bao nhiêu, thế

nhân đều không biết được.

Đối với kẻ ngoại lai, bọn chúng tuân theo pháp chỉ của Viêm Hoàng, không

đi chủ động tổn thương, nhưng nếu người đến trêu chọc, như vậy bọn chúng

cũng sẽ không nương tay.

Cũng chính bởi vì Hoàng Cấm quá kinh khủng, cho trong ghi chép của rất

nhiều tộc đàn nên tại đại lục Vọng Cổ, chủ nhân Hoàng Cấm được xưng là

Viêm Hoàng, càng được tôn làm Nam Hoàng.

Hắn thần bí, cổ xưa, là tồn tại hiếm thấy mang thiện ý nhất định đối với sinh

mệnh.

Mà giờ khắc này, Hứa Thanh đi tới biên giới Hoàng Cấm trong ánh trăng

này, đứng trên một ngọn núi trong dãy núi Chân Lý.

Có một người, hiển nhiên đã sớm biết hắn đến, cho nên sớm chờ ở đây.

Thế là khi Hứa Thanh đi tới, hắn trông thấy một tiểu bàn tử ngồi bên vách

núi, đang thỉnh thoảng hút trứng sùn sụt với vẻ mặt say mê, miệng còn có ngâm

nga nhạc khúc.

“Không phải yêu phàm trần, như khắc vết tiền duyên, hoa rơi hoa nở tự có

thời giờ, ta thành hòn vọng thê, đi là nhất định đi, ở cũng nhất định phải ở,

không cắm hoa trên núi đến đầy đầu, chớ hỏi ta về nơi nao!”

Nghe nhạc khúc này, Hứa Thanh đi đến chỗ Hoàng Nham, ngồi xuống bên

cạnh hắn.

Hoàng Nham nhếch miệng cười một tiếng, phất tay ném cho Hứa Thanh

một quả trứng, lông mày chen chúc, làm đôi mắt trông càng nhỏ, rồi hắn mở

miệng cười.

“Tẩu tử ngươi còn chưa sinh, tính tình càng lúc càng lớn, ai, vừa hay ngươi

đến, cùng ta uống trứng một chút.”

Hứa Thanh nhận trứng, dùng phương pháp trước kia đâm rách, uống một

ngụm, thơm ngọt vô cùng.

“Nhị sư tỷ còn bao lâu nữa thì sinh?”

Hứa Thanh nhìn về phía Hoàng Nham.

Hoàng Nham vỗ bụng, nét mặt đắc ý.

“Con ta, siêu phàm thoát tục, sinh ra chính là tiên thiên chi linh, đương

nhiên phải dựng dục lâu dài một chút, phỏng chừng lại mấy chục năm nữa, thì

sẽ sinh ra.”

Hứa Thanh gật đầu. Như thế, hắn chắc là có thể trở về gấp trước khi con của

Nhị sư tỷ chào đời.

Cứ như vậy, Hứa Thanh và Hoàng Nham, hai người uống trứng, nói chuyện

của mình trong khoảng thời gian này. Hoàng Nham chủ yếu nói về tâm tư và

chờ mong khi sắp thành phụ thân, Hứa Thanh nói về những gì trải qua ở Tế

Nguyệt và muốn đi Hoàng đô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi mặt trời mọc ở nơi chân trời xa, hai

người nhìn nhau, đều tự cười một tiếng.

Hứa Thanh vỗ vỗ quần áo, đứng lên, chuẩn bị rời đi. Hắn không hỏi Hoàng

Nham có phải là Viêm Hoàng hay không. Điều đó không quan trọng, quan trọng

là, hắn là Hoàng Nham, là bằng hữu.

Hoàng Nham cũng không nhắc đến, cả hai đều không nói lời nào.

Nhưng trước khi Hứa Thanh đi, Hoàng Nham nghĩ ngợi, lấy ra một cái túi

trữ vật, lại lấy ra một cọng lông vũ màu đỏ, cùng đưa cho Hứa Thanh.

Cọng lông vũ này toàn thân óng ánh, như ngọc mà không phải ngọc, tràn ra

cảm giác cực nóng, càng có thần uy nồng đậm sôi trào ở bên trong, cũng khác

với tất cả khí tức Thần linh mà Hứa Thanh từng gặp.

Nó dường như ẩn chứa hương vị viễn cổ.

“Vật này tặng cho ngươi.”

“Trong quận Nam Tín, khu vực ngươi phải đi qua trên đường đến Hoàng đô,

ta có một người muội muội. Trước đó nàng từng tới Nam Hoàng Châu, thích

quả ở nơi này của ta, khi đó sản lượng còn không nhiều, bây giờ chín không ít

quả, ngươi thuận đường đưa đi cho nàng một chút.”

“Tính tình muội muội ta không tốt, nhưng nàng giống như ta, rất nghĩa khí.”

Hoàng Nham mở miệng cười.

Hứa Thanh gật đầu, không chối từ. Sau thu hồi, hắn nhìn chăm chú Hoàng

Nham.

“Bảo trọng.”

Nói xong, Hứa Thanh lóe người, đi tới bầu trời.

Trên đỉnh núi, Hoàng Nham nhìn Hứa Thanh, nét mặt lộ ra cảm thán, bỗng

nhiên mở miệng.

“Hứa Thanh, ta vẫn nói câu kia, nếu ở bên ngoài không vui, thì trở về Nam

Hoàng Châu, nơi này an toàn!”

Trên màn trời, nét mặt Hứa Thanh thật nghiêm túc, hắn nặng nề gật đầu, đi

về nơi xa, bóng dáng dần dần đi xa.

Bóng dáng Hoàng Nham trên đỉnh núi cũng mờ dần theo đó. Thời khắc tiêu

tán, ở chỗ sâu trong Hoàng Cấm, một đôi con mắt lớn bỗng nhiên mở ra, khí tức

tràn ra, khiến cho hết thảy sinh linh trong cấm địa, cùng nhau cúng bái.

Hắn xa nhìn phương xa, trầm thấp thì thầm.

“Bảo trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.