Quang Âm Chi Ngoại
Tiếng lòng của Đội trưởng, Hứa Thanh không nghe thấy được.
Nhưng hắn chú ý tới ánh sáng trong mắt Đội trưởng, trong trí nhớ lần trước
nó phát sáng như thế này, là khi Thất Huyết Đồng xây dựng tông môn tại
Nghênh Hoàng Châu, U Tinh mặc tiên y xa hoa lướt qua từ trên không.
Lúc ấy, Đội trưởng nhìn quần áo U Tinh, ánh sáng trong mắt mãnh liệt y
như hiện tại.
Hiển nhiên chỉ cần có loại dám rêu rao đi qua trước mặt hắn, phần lớn đều
tạo thành hấp dẫn mãnh liệt đối với Đội trưởng.
Hứa Thanh lắc đầu, lười đi thuyết phục cái gì, hắn đã thành thói quen rồi.
Mà trong mấy ngày kế tiếp, chuyện phát sinh trên người Đội trưởng, cũng
chứng thực suy đoán của Hứa Thanh…
Hắn quả thật là, coi trọng cái bánh lông kia.
Có lẽ là xuất phát từ hiếu kì, cũng có lẽ là vì kết giao bằng hữu, Đội trưởng
lặng lẽ rời đi, đi theo quả bóng lông trên màn trời, nhiều lần muốn tới gần chơi
đùa cùng nó.
“Đại Mao Mao chờ một chút, ta chỉ có thời gian nửa tháng, nếu như ta
không chào hỏi quen biết một chút cùng ngươi, sau này ta nhất định sẽ tiếc nuối
hối hận, đại lục Vọng Cổ nhiều mao mao như vậy, duy chỉ có ngươi đặc biệt
nhất.”
Nhưng khả năng là ngôn ngữ không chân thành, hoặc là ánh mắt không
thuần khiết, cho nên mỗi lần không đợi Đội trưởng áp sát quá gần, thì toàn thân
hắn đã lấp lánh ánh sáng, chớp mắt một cái đã mất đi tung tích.
Bị truyền tống đi.
Nhưng tinh thần kiên nhẫn của Đội trưởng có lẽ là căn nguyên điên cuồng
của hắn, cho nên thường thường rất nhanh, hắn sẽ lại trở về một lần nữa, tiếp
tục chân thành đi đến.
Thậm chí hắn vừa tiếp cận, còn vừa ôn hòa kêu gọi, để mình thoạt nhìn
không có ác ý gì, vì càng làm ra vẻ chân thật một chút, hắn dứt khoát lấy ra quả
đào mà ăn.
Bởi vì chỉ có lúc ăn đào, nội tâm của hắn mới đặc biệt ôn nhu, mới có thể
biểu hiện ra ngoài bất tri bất giác.
“Chào ngươi, ta cảm thấy ngươi rất có khí chất, cho nên nghĩ muốn qua đó
làm quen với ngươi một chút.”
Vèo!
Bánh lông rít gào mà qua, không thèm để ý, thuận tiện tặng Đội trưởng một
lần truyền tống.
Một canh giờ sau, bóng dáng Đội trưởng chạy tới từ đằng xa, còn vừa chạy
vừa phất tay.
“Chớ đi, ngươi biết không, ngươi rất giống một cố nhân của ta, đó là bằng
hữu tốt nhất của ta…”
Vèo!
Tiếp tục biến mất.
Cứ như vậy, bảy ngày sau, dưới sự chấp nhất vô cùng của Đội trưởng, trong
ngôn ngữ ôn hòa đếm không xuể của hắn, bánh lông chưa hề trải qua chuyện
tương tự, cuối cùng chú ý tới Nhị Ngưu.
Trong đôi mắt to của nó, lần đầu lộ ra vẻ nghi hoặc, cũng là lần đầu tiên tùy
ý Đội trưởng tới gần một chút, đến phạm vi mười trượng.
Đội trưởng mắt thấy như thế, đáy lòng kích động, có một loại cảm giác tới
gần Lý Thi Đào từng chút một lúc trước, thế là hắn cố gắng để cho mình hiền
hòa, vừa ăn đào, vừa dịu dàng vỗ về, ý đồ lại tới gần thêm một chút.
Nhưng bánh lông rất cảnh giác, Đội trưởng vừa muốn tới gần, toàn thân nó
đã lóe lên ánh sáng, muốn truyền tống Đội trưởng đi.
Đội trưởng nóng nảy, nhanh chóng mở miệng.
“Đại Mao Mao, ngươi bị rơi đồ vật, ta giúp ngươi nhặt về.”
Nói rồi, Đội trưởng cố nén đau lòng, lấy ra một viên huyết nhục Xích Mẫu
nho nhỏ, còn nhỏ hơn cả móng tay, chậm rãi tới gần.
Huyết nhục này vừa xuất hiện, đôi mắt bánh lông lập tức nhìn chằm chằm,
tính cảnh giác có giảm đi một chút, mà mượn cơ hội trong chớp mắt này, Đội
trưởng cầm huyết nhục, cuối cùng đi tới trước mặt bánh lông.
Đút viên thịt này vào trong miệng bánh lông, mà thừa dịp bánh lông nuốt
vào, hắn liều hết sức mình, nâng tay một phát bắt được mấy trăm sợi lông màu
xanh lam trên thân bánh lông, toàn lực kéo một phát.
Răng rắc một chút, mấy trăm sợi lông này trực tiếp đứt gãy, kích thích khiến
cho toàn thân bánh lông chấn động, ánh sáng mãnh liệt chói mắt hóa thành biển
ánh sáng, bùng nổ về bát phương.
Trong chớp mắt, mây mù xung quanh đều bị truyền tống đi, mà bóng dáng
Đội trưởng cũng biến mất không còn tăm tích.
Nhưng lúc này đây khác biệt với sd kia, sau khi tỏa ra ánh sáng truyền tống,
bánh lông không tiếp tục thảnh thơi chơi đùa như thường ngày nữa, trong mắt to
của nó lộ ra sự phẫn nộ, phảng phất như bị lừa gạt, tiếp tục bùng nổ ánh sáng
truyền tống ở chỗ cũ, khiến cho bầu trời sáng rõ một mảnh.
Ngay sau đó, thân thể nó bỗng nhiên xông ra, truy tìm vết tích, khóa chặt
một phương hướng, vượt qua hư vô mà đi.
Thế là, trong những ngày kế tiếp, mọi người quận Thái An thường xuyên sẽ
thấy một hình ảnh rung động.
Trên bầu trời, bánh lông bùng nổ biển ánh sáng, truy kích một bóng dáng,
mỗi lần đuổi kịp, nó đều sẽ mở cái miệng rộng, nháy mắt cắn nuốt, toàn lực
nhấm nuốt, nhưng rất nhanh nó dường như phát giác đây không phải bản thể.
Thế là mang sự tức giận tiếp tục tìm kiếm, tiếp tục cắn nuốt.
Vòng đi vòng lại, không ngừng tuần hoàn.
Mà tiếng kêu thảm đến từ người bị nó truy kích tra tấn liên tục này, cũng
nhiều lần vang vọng bát phương.
Một màn này, tu sĩ quận Phong Hải cũng đều nhìn thấy. Nét mặt từng người
thật kỳ quái, Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu đầy mặt cảm thán, không hề ngoài ý
muốn với chuyện này.
Tử Huyền càng xem nhẹ.
Hứa Thanh thì thở dài, trong chỗ ở lâm thời của mình, nhìn lên một con
nhuyễn trùng màu lam trước mặt, lắc đầu.
“Đại sư huynh, đáng giá sao?”
Con nhuyễn trùng màu lam này cỡ ngón tay, mọc ra một cái đầu người,
chính là Đội trưởng.
Giờ phút này nét mặt hắn còn đang đắc ý.
“Đương nhiên đáng giá, không có việc gì không có việc gì, ta đoán mao
mao kia chính là con cái, phát cáu là chuyện rất bình thường, cho nên chuẩn bị
mấy phân thân chơi với nàng.”
“Nhưng thu hoạch lần này, tuyệt đối đáng giá!”
“Tiểu A Thanh, truyền tống trận này không đơn giản. Dưới ánh mắt của Tàn
Diện, nó vốn nên hóa thành cấm khu, nhưng lại trực tiếp hoạt hoá trở thành sinh
mệnh. Loại dị biến này rất hiếm thấy, nó không khác nào là dòng dõi của Tàn
Diện.”
“Trên người nó, nhất định có một chút đặc tính của Tàn Diện!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.