Quang Âm Chi Ngoại
Cho đến khi mây mù trên bầu trời dần dần chuyển đỏ, ráng mây lan tràn,
trời chiều đến, Hứa Thanh nấc ra rượu.
Bữa rượu này, hắn uống rất thoải mái, thế là hắn đứng dậy muốn dẫn theo
Ninh Viêm rời đi, nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một
tiếng thiên lôi.
Sấm sét này nổ tung, ầm vang cả bầu trời, ráng mây quay cuồng tan đi, bầu
trời bị một mảnh ánh sáng bảy màu bao trùm trong nháy mắt, giống như một cái
màn sân khấu bảy màu, che phủ bầu trời.
Mà trong màn sân khấu bảy màu này, có một con khổng tước to lớn, che
khuất cả bầu trời, nhanh chóng huyễn hóa ra từ bên trong, cho đến sau khi hoàn
toàn hiển lộ, cái gọi là bảy màu kia lại chỉ là lông đuôi của nó.
Con khổng tước này thần võ bất phàm, cực kỳ mỹ lệ, sự xuất hiện của nó
làm thiên địa thất sắc, vạn vật tự ti mặc cảm.
Một màn này chấn động hơn nửa quận Nam Tín, mà mọi người trong đình
viện ở chính giữa phía dưới màn trời bảy màu này, lại càng như vậy.
Phần lớn mọi người đứng lên, nhìn hướng lên bầu trời. Ngay cả Tôn ma ma
bên cạnh An Hải công chúa cũng đều lộ ra vẻ vui sướng trong mắt, ngóng nhìn
bầu trời.
“Linh Hà Hoàng!”
Trong Khôi Hải đại vực, cấm khu có ngần ấy, nhưng cấm địa thì ít, chỉ có
một tòa.
Tên vì Quang Trủng.
Cấm địa có hoàng, tên là Hà, bởi vì nàng coi như thân mật với vạn tộc, bản
thân lại có thực lực kinh khủng, cho nên bình an vô sự cùng các tộc trong Khôi
Hải đại vực này.
Mà bên ngoài càng xưng nàng là Linh Hà Hoàng.
Nàng rất ít ra ngoài, mỗi một lần xuất hiện trong mắt chúng sinh, ánh sáng
bảy màu đều sẽ lọc sạch bông vải màu xám, càng bởi vì dáng vẻ mỹ lệ, cho nên
được cho là điềm lành trong Khôi Hải đại vực này.
Nàng từng có chuyện cũ với Tôn ma ma, trước kia cũng từng có ân huệ với
Tôn ma ma. Dù cho tới bây giờ, trong mắt rất nhiều người, ân huệ này cũng là
một tầng bảo hộ trên thân Tôn ma ma.
Giờ phút này mắt thấy bóng dáng ân nhân, Tôn ma ma tươi cười đầy mặt,
nét mặt mang vẻ tôn kính, đang muốn đưa mắt nhìn đối phương đi xa, bởi vì
nàng biết, Linh Hà Hoàng không dễ dàng ra ngoài, một khi xuất hiện, ắt là có
chuyện muốn đi xử lý.
Cho nên trong mắt nàng, đối phương chỉ hiện thân trên khoảng trời, không
có khả năng chuyên môn tới vì mình.
Nhưng rất nhanh sau đó, tâm thần nàng chấn động.
Không chỉ nàng chấn động, những người khác trong đình viện và An Hải
công chúa, toàn bộ đều dâng lên cảm giác giật mình mãnh liệt trong lòng.
Bởi vì, Linh Hà Hoàng đại biểu cho điềm lành kia, sau khi hiển lộ bóng
dáng, cũng không rời đi, mà đi tới hướng đình viện này. Càng tới gần, ánh hào
quang trên thân thể nàng càng lấp lánh, cuối cùng lúc đi đến phía trên sân vườn,
đã từ thân thể khổng tước, hóa thành hình người.
Dáng người thướt tha, nét mặt lãnh diễm, tướng mạo tuyệt mỹ, giống như
hoa mai trong tuyết mùa đông, làm cho người tương tư, sẽ không nhịn được
quên mất nhánh nhỏ có gai.
Tóc đen được vấn lên, cài trâm bằng bảo ngọc, theo nàng đi tới, trâm hoa
lay động tràn ra thất thải đầy trời.
Nàng mặc một bộ cung trang xuất trần như tiên, mang vè ưu nhã, ngạo thế
mà đứng, mắt phượng ẩn chứa uy làm người khác chú ý, nhìn vào mắt nàng sẽ
bất giác cúi đầu xuống.
Nhất là tay áo cung trang màu tím đón gió mà bay, mỹ lệ thanh nhã, cao quý
tuyệt tục không nói hết được.
Tình cảnh này, chỉ có tiên tử hạ phàm mới có thể hình dung.
Tôn ma ma nét mặt nghiêm nghị, cung kính mở miệng.
“Cung nghênh Linh Hà Hoàng.”
Mọi người khác, thậm chí An Hải công chúa, cũng đều vội vàng bái kiến.
Ninh Viêm cũng là hít vào một hơi, bị vẻ đẹp của đối phương chấn nhiếp, cũng
không biết do ánh hào quang chiếu rọi hay do tim mình thình thịch, mặt đều đỏ
lên.
Mà Linh Hà Hoàng như tiên nữ, đối mặt mọi người bái kiến, nét mặt nàng
bình tĩnh, chỉ nhẹ gật đầu với Tôn ma ma, sau đó không tiếp tục để ý tới, mà
bước từng bước một đi vào đình viện.
Dưới ánh mắt của mọi người, nàng đi đến phía cuối cùng của yến tiệc.
Theo nàng tới gần, Ninh Viêm đứng ở đó càng trở nên kích động, hắn cảm
giác đối phương đang nhìn mình chăm chú, nhưng rất nhanh, hắn chấn động
phát hiện, nàng không phải nhìn mình, mà là nhìn… Hứa Thanh.
Bóng dáng Linh Hà Hoàng đứng trước mặt Hứa Thanh.
“Hứa Thanh? Hoàng Nham nói qua về ngươi với ta.”
Giọng nói lành lạnh truyền ra từ trong miệng nàng.
Một màn này lập tức hóa thành lôi đình trong lòng mọi người, tất cả mọi
người nhìn không chuyển mắt. Thấy hết thảy chuyện này, đáy lòng dâng lên các
loại không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là Tôn ma ma, càng là như vậy.
Nàng từng nghe nói về Hứa Thanh, nhưng cũng không quá để ý, dù sao
không liên quan. Cho dù đối phương lại thế nào, mình từng này tuổi rồi, cũng
không có con cháu gì, đương nhiên không cần cố gắng đi kết giao.
Nếu hợp ý, thì giúp một phen, không hợp ý, cũng chỉ là người qua đường
mà thôi.
Nhưng bây giờ, Linh Hà Hoàng rất ít xuất hiện lại chuyên môn đến vì đối
phương, một màn này khiến ý nghĩ trước đó của nàng bắt đầu dao động.
Còn Hứa Thanh, hắn dù có ngoài ý muốn, nhưng đây cũng là chuyện trong
dự liệu, đáy lòng đã có đáp án đối với thân phận của đối phương.
Thế là hắn ôm quyền cúi đầu, đem ra lông vũ và túi Hoàng Nham cho mình.
Ánh mắt Linh Hà Hoàng đảo qua trên lông vũ, cuối cùng nhất tiếp nhận cái
túi, mở ra rồi lấy ra một quả màu đỏ, đặt vào trong miệng hít một hơi. Tiếp theo,
nàng nhìn xung quanh một chút, dứt khoát ngồi bên cạnh Hứa Thanh, cũng gọi
Hứa Thanh cũng ngồi xuống.
Sau khi Hứa Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, Linh Hà Hoàng lấy ra một
quả, cho Hứa Thanh.
“Ăn chút chứ?”
Hứa Thanh tiếp nhận, đặt ở bên miệng hút khẽ, hai mắt lập tức xuất hiện
thần thái. Hương vị quả này cực kỳ đặc biệt, còn thuần hậu hơn cả rượu hắn
uống trước đó.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhịp tim Ninh Viêm tăng lên, nhìn Linh Hà
Hoàng một chút, lại nhìn về phía Hứa Thanh, đáy lòng bỗng nhiên tràn đầy
ngạo nghễ và tự hào.
“Đây là lão đại của ta!”
Ninh Viêm ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng ngồi xuống.
Sau khi yến tiệc ngưng lại một lát, theo Tôn ma ma nghiêm nghị sắp xếp, lại
tiến hành lần nữa. Quy cách còn cao hơn trước đó, mà mọi ánh mắt, trong thời
gian sau đó, cũng đều liên tiếp nhìn chăm chú bên phía Hứa Thanh.
Gương mặt Tôn ma ma cũng từ từ lộ ra nụ cười, nhìn Hứa Thanh, lại nhìn
Ninh Viêm một chút. Nghĩ ngợi rồi, nét mặt nàng trồi lên vẻ ôn hòa.
“Thập Nhị điện hạ, đến chỗ lão thân này, để lão thân nhìn ngươi thật kỹ.
Thời gian nhoáng cái đã qua thật nhanh, một cảnh mẫu thân ngươi tiến cung
năm đó, bệ hạ tổ chức điển lễ vì nàng, long trọng cực kỳ. Cách nhiều năm, lão
thân vẫn rõ mồn một trước mắt như cũ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.