Quang Âm Chi Ngoại
“Có điều vận mệnh Nhân tộc rơi xuống, tuy đời sau của thời kỳ Đông Thắng
Nhân Hoàng có hai mươi bảy Thiên Vương có tư cách đứng sừng sững ở nơi
này, nhưng sau khi Huyền Thiên thay đổi, vận mệnh của Nhân tộc như mặt trời
lặn ở phía Tây, thời kỳ Thánh Thiên Nhân Hoàng chỉ có năm Thiên Vương có
tư cách, thời kỳ Kính Vân Nhân Hoàng xuất hiện bạo phát, nhưng cũng chỉ là
xuất hiện sáu người mà thôi.”
“Còn về thời đại Đạo Thế Nhân Hoàng, ngoại trừ không có Nhân Hoàng
nào cả, thì hiện giờ lịch Huyền Chiến cũng là như vậy.”
Công chúa An Hải than nhẹ, Khổng Tường Long cả đường im lặng ở bên
cạnh, sau khi nghe xong thì không khỏi mở miệng.
“Tư cách này là có tu vi gì?”
“Chủ tể.”
“Thời kỳ Cổ Hoàng, Chủ tể duy nhất có thể liệt vào Thiên Hậu được gọi là
Thiên Hậu, được xem là chư hầu của trời, có thể trấn giữ một vực.”
“Chủ tể đỉnh phong mới có thể được xưng Thiên Vương, Thiên Vương có
thể trấn giữ nhiều vực, cũng có thể trấn giữ một vực, phải xem tâm ý, mà lệnh
của Vương, chỉ ở dưới Hoàng và Đế.”
Nói đến đây, An Hải công chúa liếc nhìn Hứa Thanh.
“Lý Tự Hóa tiền bối từng là Chủ tể của Tế Nguyệt đại vực, chính là một
trong những Thiên Vương dưới trướng Cổ Hoàng năm đó, pho tượng của lão
nhân gia hắn cũng ở nơi này.”
“Vậy Đại Đế thì sao?” Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.
“Thời đại Huyền U Cổ Hoàng, vạn tộc chợt có Đại Đế nhưng số lượng cực
ít, chỉ có Nhân tộc ta là hưởng khí vận của Vọng Cổ, xuất hiện chín vị Đại Đế,
tu vi của bọn họ đã vượt qua Chủ tể, được xưng là… Chuẩn Tiên.”
“Sau thời đại Cổ Hoàng, đến nay mới thôi, vạn tộc không còn Đại Đế xuất
hiện nữa.”
“Chuẩn Tiên…” Hứa Thanh lẩm bẩm, ánh mắt thâm sâu, nhìn về phía
Hoàng Đô ở bên trong.
Hắn nhìn thấy từng pho tượng, cũng nhìn thấy pho tượng khiếp người không
giống những pho tượng khác ngay chính giữa phía trước.
Pho tượng đó là một người trung niên, vẻ ngoài trông nho nhã, nhưng nhìn
kỹ thì có thể phát hiện trong ánh mắt ẩn chứa nghiêm khắc, mang theo bá đạo,
giống như dưới sự giận dữ, đại địa sẽ đổ nát trước mặt hắn, trời cao sẽ bốc cháy
trong mắt hắn.
Dù là Thần Linh, cứ như cũng có thể giết trong mắt hắn.
Hắn chắp tay sau lưng, phía sau có kiếm khí ngập trời, toàn thân tỏa ra ánh
sáng trắng sáng chói đến cực điểm, trông rất sống động, dù phân thân đứng ở
nơi đó, chấn động bát phương.
Hắn chính là Đại Đế cuối cùng của Nhân tộc, cũng là Chấp Kiếm Đại Đế
duy nhất không rời đi Huyền U Cổ Hoàng, ở lại bảo vệ Nhân tộc, chết trận vì
Nhân tộc.
Hứa Thanh nhìn pho tượng Đại Đế, hít sâu một hơi, hơi cúi đầu tỏ vẻ tôn
kính về phía xa xa, sau đó hỏi An Hải công chúa câu hỏi mà hắn giữ đã lâu, từ
đầu đến cuối vẫn không biết đáp án.
“Huyền U Cổ Hoàng có tu vi gì?”
Hứa Thanh vừa nói ra, đám người xung quanh nghe thấy, đội trưởng cũng
bày ra dáng vẻ tò mò, chỉ có Tử Huyền là từ đầu đến cuối đều nhìn tinh cầu Cổ
Hoàng.
An Hải im lặng, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng mở miệng.
“Tu vi của Huyền U Cổ Hoàng là một câu đố, nhưng trong ghi chép của
Hoàng tộc từng có một đoạn ghi chép về Cổ Hoàng.”
“Thời kỳ Loạn Kỷ Mạt, Hoàng đến từ phía Nam, đạp nghênh châu, đại địa
phập phồng, Thiên Đạo lơ lửng trên trời cao đến chúc, xưng là Chuẩn Tiên, từ
nay về ba ngàn năm sau, Nhân tộc làm Đạo, vạn tộc đến bái, Đại Đế cúi đầu,
tôn xưng Hạ Tiên.”
“Hạ Tiên!” Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ, Tử Huyền bên cạnh thì đột nhiên
mở miệng.
“Hắn là Hạ Tiên cuối cùng của Vọng Cổ của vạn tộc vô số năm tháng đến
nay.”
Lời nói của Tử Huyền khiến mọi người đều ghé mắt, An Hải công chúa
cũng kinh ngạc nhìn về phía Tử Huyền.
Tử Huyền nhắm mắt lại, không lên tiếng nữa.
Mọi người im lặng.
Hứa Thanh sớm đã chú ý tới vẻ mặt hiển hiện ký ức của Tử Huyền, lúc này
hắn không tiếp tục hỏi nữa, mà bước về phía Hoàng Đô.
Đoàn người tới gần, pho tượng của Chấp Kiếm Đại Đế trước mắt càng hiện
rõ ràng.
Hắc Tháp bên trong pho tượng cũng đang lóng lánh ánh sáng âm u, từng
tầng một trận pháp và cấm chế vô hình tản ra từ mỗi một Hắc Tháp, nối lại với
nhau, bao phủ toàn bộ bên trong Hoàng Đô.
Cùng lúc này, từng tia thần niệm, từng ánh mắt từ nhiều khu vực, nhiều thế
lực bên trong Hoàng Đô đều tản ra ngoài, tập trung ở trên thân đoàn người Hứa
Thanh ở bên ngoài.
Trong những thần niệm ánh mắt này có mang theo đề phòng, có ẩn chứa
phức tạp, có tràn ngập tò mò, có đủ địch ý, có tồn tại xem xét…
Hứa Thanh, tuy hắn chưa từng đến Hoàng Đô, nhưng cái tên của hắn sớm đã
truyền khắp bên trong Hoàng Đô đại vực.
Chủ của đại vực, phía sau có nhiều Uẩn Thần, chủ tế ti của tộc Hắc Thiên,
tham gia chém giết Thần Linh, Thiên Lan Vương vì hắn mà ngã xuống…
Tất cả mọi chuyện khiến cho quyền quý các phương cùng với Hoàng tử
Hoàng nữ trong vòng xoáy Hoàng Đô này rất khó xem thường, cho nên giây
phút Hứa Thanh bước lên Truyền Tống trận, tình báo và quá khứ liên quan đến
hắn sớm đã bị người ta nghiên cứu cặn kẽ.
Mãi đến ngày hôm nay, hắn mới tới.
Bên trong Hoàng Đô, trên hư vô, bước chân của đoàn người Hứa Thanh dần
dừng lại.
Hứa Thanh đứng ở nơi đó, nhìn về Hoàng Đô phía trước, hắn có thể cảm
nhận được lực lượng khủng bố tản ra từ đại trận đến từ Hoàng Đô ẩn chứa uy áp
vô tận, còn có loại cảm giác dò xét.
Chỉ cần bản thân bước vào trong trận pháp, vậy thì những gì che giấu trong
cơ thể, thậm chí là đồ bên trong túi trữ vật đều sẽ hiện ra ở trong trận pháp này.
Thông thường, hành vi này trừ khi là thời kỳ đặc biệt, nếu không thì không
thể nghiêm ngặt như vậy, dù sao thì người lui tới Hoàng Đô rất đông, có khối
người có bí mật.
Hứa Thanh nhíu mày, nhìn về phía An Hải bên cạnh.
Công chúa An Hải nhíu mày, lấy ra một thẻ ngọc, truyền âm một lượt, rồi
sắc mặt có chút khó coi.
“Mấy ngày trước có ngoại tộc đột nhiên xuất hiện, động đến đại trận Hoàng
Đô, khiến trận pháp từ trạng thái tự kích hoạt ngày thường đến trạng thái dò
xét…”
“Là có người mượn nguyên lý của trận pháp, dùng phương thức không ai
tìm ra khuyết điểm, mượn trận pháp của Hoàng Đô để dò xét tìm chúng ta, thú
vị, người của Hoàng Đô quả nhiên đều là hầu tinh, thủ đoạn âm hiểm.”
Đội trưởng quơ thân thể, đi đến bên cạnh Hứa Thanh, cười mở miệng
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.