Quang Âm Chi Ngoại
Nháy mắt hai mắt Đại Đế mở ra, hầm đất u ám đã trở nên sáng chói, ánh
sáng năm màu rực rỡ bao phủ toàn bộ.
Giống như vật đổi sao dời, vạn vật thay đổi, hầm đất bị ẩn đi trong ánh sáng
này, một vùng sao trời mênh mông đã thay thế tất cả.
Giống như vào giờ phút này, Hứa Thanh đã được dẫn dắt ra khỏi đại lục
Vọng Cổ, xuất hiện trong tinh không bao la, đưa mắt nhìn xung quanh tinh
quang lấp lánh, ngân hà phía xa giống như dòng nước chảy.
Đồng thời vô số tinh thần hiện lên từ trong ngân hà, tụ tập lại với nhau, cuối
cùng tạo thành một bóng dáng cao lớn.
Bóng dáng tinh quang, Đế bào lộng lẫy, Đế quan sáng rực, cùng với khuôn
mặt không giận tự uy kia.
Ấy chính là Đại Đế.
Đại Đế được tinh thần phác họa ra ngồi xếp bằng trong tinh không, uy thế
của hắn phóng thích ra vũ trụ, lan tràn Vọng Cổ.
Hứa Thanh ở trước mặt hắn giống như một hạt bụi.
Hứa Thanh cúi đầu, cung kính bái một cái.
“Nói cho ta biết, ước nguyện ban đầu khi xây dựng Chấp Kiếm cung là gì?”
Tiếng nói trầm thấp vang vọng tinh không, làm hư vô hiện nếp nhăn, vô số
tinh thần lay động.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Đại Đế, mang vẻ tôn kính, ngưng
giọng nói:
“Đời đời chấp kiếm, mở ra vinh quang tối cao cho nhân tộc, tạo ra thái bình
hưng thịnh cho vạn thế, đây là ước nguyện ban đầu.”
“Sứ mệnh của bản thân người chấp kiếm là gì?”
Đại Đế lại hỏi.
“Người chấp kiếm, lấy kiếm làm lệnh, bảo vệ trăm họ, thề chém ách mệnh
cho lê dân, tách ra hào quang cho trời đất!”
Lời nói của Hứa Thanh vang vọng, bóng dáng Đại Đế được tạo thành từ các
ngôi sao lấp lóe ra ánh sáng càng rực rỡ hơn, đó giống như một loại công nhận,
công nhận lời Hứa Thanh nói là chính xác, là điều hắn nghĩ trong lòng.
“Nếu ngoại tộc gây trở ngại thì sao?”
Tiếng nói của Đại Đế vang vọng, năm chữ này chứa đựng ý ác liệt.
Vẻ mặt Hứa Thanh càng nghiêm túc hơn, bình tĩnh nói:
“Chém!”
“Nếu Nhân tộc gây trở ngại?”
Hứa Thanh không hề do dự, lập tức truyền ra tiếng nói:
“Chém! Hoàng là vạn, Đế thiếu nhất, tức là Chấp Kiếm bộ, dưới Hoàng đều
có thể chém.”
“Hoàng này, là Hoàng nào?”
Tinh thần Đại Đế lấp lóe, tiếng nói toát ra sát phạt, khiến cho tinh không
dâng lên hàn ý vô tận.
Hứa Thanh chợt ngừng lại, cúi đầu xuống, câu hỏi này, hắn cần suy nghĩ.
Lúc lâu sau, Hứa Thanh ngẩng đầu, trong mắt mang theo ánh sáng kỳ dị,
chậm rãi hỏi:
“Hoàng này, là Cổ Hoàng ư?”
Đại Đế không nói chuyện, Hứa Thanh im lặng, rất lâu sau, tiếng nói của Đại
Đế mang cảm giác tang thương, vang vọng tinh không.
“Đối với người chấp kiếm, Hoàng này là Cổ Hoàng, là Nhân Hoàng, nhưng
đối với Kiếm cung, Hoàng không phải chỉ một người.”
“Tác dụng của Hoàng là duy trì quần tộc, cho nên ý nghĩa của Hoàng…
chính là sự duy trì của quần tộc.”
“Cái gọi là dưới Hoàng đều có thể chém, đối với Kiếm cung, ý của nó là bất
cứ người nào ảnh hưởng tới sự duy trì quần tộc, chấp kiếm… đều có thể chém!”
“Cho dù, đối phương là Hoàng!”
Cơ thể Hứa Thanh chấn động, cách nói này khiến hắn thở gấp, điều này
không giống với người chấp kiếm hắn biết.
Đồng thời hắn cũng nghe ra sự khác biệt của người chấp kiếm và Kiếm cung
mà Đại Đế nói.
Người chấp kiếm lúc sớm nhất, thực ra chính là đến từ Kiếm cung của Đại
Đế.
“Nhưng bất cứ quyền lợi gì đều cần có mức độ, cho nên sau khi một mạch
Kiếm cung trước kia trở thành người chấp kiếm, ta đã truyền ra một pháp chỉ.
Sau khi ta chết, bất cứ thời đại nào đều phải có một truyền nhân Kiếm cung,
chức trách của hắn chính là… giám sát, cũng chỉ có truyền nhân Kiếm cung mới
có quyền lợi vừa rồi ta nói với ngươi.”
“Ngoài những gì ghi chép lịch sử ra, Hạ Tiên Cung còn có trách nhiệm giám
sát truyền nhân Kiếm cung, như vậy mới hình thành một tuần hoàn.”
“Nhưng mà pháp chỉ này chưa từng được thực thi một cách thật sự.”
“Bởi vì, phân thân của ta vẫn còn sức sống, bởi vì… Sự thay đổi của hậu thế
khiến ta không thể cũng không dám buông tay…”
Nghe đến đây, đáy lòng Hứa Thanh dậy sóng, hắn hiểu truyền nhân Kiếm
cung này chính là một tầng bảo hiểm cuối cùng để duy trì quần tộc Nhân tộc.
Trong tinh không, Đại Đế ngóng nhìn Hứa Thanh, không nói tiếp, mà đã
nhắm mắt lại, giống như lần thức tỉnh này của hắn chính là muốn nói cho Hứa
Thanh biết chuyện liên quan tới tầng bảo hiểm này.
Sau khi hắn nhắm mắt, tinh không mơ hồ, tinh thần ảm đạm, tất cả dần dần
trở về dáng vẻ của hầm đất, bóng dáng của Đại Đế cũng dần dần tan đi, biến trở
lại thành hài cốt khô héo chỉ có một chút sức sống kia.
Hứa Thanh cúi đầu, cung kính bái một cái, chậm rãi lùi về phía sau.
Nhưng lúc hắn sắp rời khỏi thế giới ở trạng thái giữa hầm đất vả tinh không
này, Đại Đế nhắm mắt đột nhiên lên tiếng:
“Còn nhớ câu nói ta tặng ngươi lúc vấn tâm không?”
Bước chân Hứa Thanh chợt dừng lại, gật đầu.
“Dù là bất cứ lúc nào, lòng này đều không thay đổi.”
Đại Đế không nói tiếp nữa, tất cả hoàn toàn khôi phục, bóng dáng của Hứa
Thanh và hư vô xung quanh cùng biến mất.
Đại Đế lại ngủ say.
Trên bầu trời, cầu vồng tiêu tan.
Bóng dáng của Hứa Thanh đã xuất hiện ở bên ngoài Chấp Kiếm cung, mọi
thứ lúc trước giống như giấc mơ chỉ thuộc về hắn.
Sự trở về của hắn dẫn động vô số ánh mắt và thần niệm.
Phần lớn thế lực của cả Hoàng Đô đều quan tâm tới Hứa Thanh, bọn họ
không biết Đại Đế đã nói gì với Hứa Thanh, chỉ thấy Hứa Thanh biến mất ở
Chấp Kiếm cung, một nén nhang sau đã quay trở lại.
Người chấp kiếm ở xung quanh dồn dập nhìn về phía Hứa Thanh, bên trong
cũng có cung chủ của Chấp Kiếm cung thế hệ này, nhưng hắn không hỏi, chỉ
nhìn chằm chằm Hứa Thanh, sau đó quay người trở về Chấp Kiếm cung.
Sau khi hắn rời đi, tất cả người chấp kiếm ở đây cũng đều tới tấp đi theo, trở
về Chấp Kiếm cung, nhưng mỗi một người chấp kiếm đề đã khắc ghi bóng dáng
của Hứa Thanh trong đáy lòng rồi.
Sau khi bọn họ rời đi, bên ngoài Chấp Kiếm cung là một vùng trống trải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.