Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1755: Hồng Trần Vong Tình lâu (2)



Càng khỏi cần nói hình thái thần linh tầng thứ ba.

“Phải tìm một phương pháp, thay đổi hiện tượng này.”

Hứa Thanh suy tính, trước khi đến Hoàng Đô, hắn từng hỏi sư tôn câu hỏi

này, câu trả lời của Thất gia là Hứa Thanh có thể tìm được đáp án ở Hoàng Đô.

“Đáp án này ở đâu?”

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía màn trời, rất lâu sau đã nhắm mắt lại,

tiếp tục thổ nạp.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, nửa tháng sau, mức độ quan tâm

tới Hứa Thanh của các thế lực trong Hoàng Đô đều dần dần giảm thấp, thực sự

là nửa tháng này, Hứa Thanh chưa từng rời khỏi đình viện.

Còn về chuyện xảy ra giữa Hứa Thanh và Thập hoàng tử tất nhiên các nơi

đã biết từ lâu, thậm chí còn biết Thập hoàng tử nhiều lần cười lạnh, trong ngôn

từ mang lòng thù địch mãnh liệt đối với Hứa Thanh trong yến hội.

Ngoài ra còn một chuyện quan trọng, cũng là nguồn gốc làm phân tán ánh

mắt của thế lực các nơi.

Trận chiến với tộc Hắc Thiên mấy ngày trước đã xuất hiện thay đổi, nguyên

nhân là một thân vương của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc được mời đến

Hoàng Đô của tộc Hắc Thiên.

Chuyện này vô cùng mẫn cảm, chiến tranh của hai bên cũng xuất hiện đình

trệ vì điều này, không khí đã trở nên căng thẳng.

Nửa tháng này, Hứa Thanh rất ít khi thấy Tử Huyền và Đội trưởng, đa số

thời gian, Hứa Thanh đều tĩnh tọa một mình ở trong đình viện.

Mãi đến hoàng hôn hôm nay, ngoài phủ của Ninh Viêm có hai người quen

cũ của Hứa Thanh tìm đến, sau khi thông báo, hai người được người chấp kiếm

mời vào đình viện.

“Hứa Thanh, đã lâu không gặp ha ha.” Vừa thấy Hứa Thanh, một người

trong số đó đã tươi cười, rất tự nhiên ngồi lên ghế đá bên cạnh.

Một người khác thì hơi cẩn trọng, bái một cái với Hứa Thanh.

Hứa Thanh đang ngồi xếp bằng mở mắt ra, ánh mắt đặt trên người hai người

này, hơi hồi tưởng lại rồi đã nhận ra.

“Mạnh huynh, Hoàng huynh.”

Người cẩn trọng kia là người chấp kiếm Hoàng Khôn, còn người tự nhiên

kia là Mạnh Vân Bạch.

Hai người này đều từng gặp trong yến hội ban đầu của Thất hoàng tử, nhất

là Mạnh Vân Bạch, người này là cháu của thái úy, lúc đó ngồi ở bên cạnh Hứa

Thanh ở yến hội, từng giới thiệu mọi người với hắn, hai người cũng trò chuyện

với nhau nhiều hơn người khác.

“Ha ha Hứa Thanh, lúc đó ta thấy ngươi đã cảm thấy tương lai ngươi không

thể đo lường, chúng ta chắc chắn còn có ngày gặp mặt.”

“Quả nhiên, giờ không phải chúng ta đã gặp trong Hoàng Đô rồi à.”

“Nửa tháng trước thực ra ta đã muốn tới tìm ngươi rồi, nhưng người trong

nhà không cho, các bên khác cũng đều quan tâm. Bây giờ trận chiến với tộc Hắc

Thiên có thay đổi, ánh mắt các bên đều đặt trên chiến sự, cuối cùng ta đã được

cho phép liên lạc với ngươi.”

Tính cách của Mạnh Vân Bạch vẫn tùy tiện như biểu hiện ở yến hội lúc đó,

cái gì đều có thể nói, vừa mở miệng đã trực tiếp nói ra bản chất.

Hoàng Khôn ở bên cạnh cũng gật đầu.

“Bên Chấp Kiếm cung cũng là vì nguyên nhân này, thực ra rất nhiều người

chấp kiếm đều muốn tiếp xúc với Hứa Thanh ngươi nhiều hơn…”

Mạnh Vân Bạch chớp mắt, lên tiếng với vẻ mặt thần bí.

“Cho nên hôm nay ta và Hoàng Khôn được mời đến Hồng Trần lâu, muốn

đến chỗ ngươi rồi cùng mời đi cùng. Thế nào Hứa Thanh, có muốn đi uống chút

cùng bọn ta không?”

“Ta nói ngươi nghe, Hồng Trần lâu kia là chỗ tốt, ngươi từng nghe nói tới

thập đại tông môn siêu cấp của Nhân tộc chứ, Hồng Trần Vong Tình lâu trong

đó chính là Hồng Trần lâu mà ta nói.”

“Tông này không giống tông môn khác, đệ tử đa số đều là nữ tu, tu là xuất

thế vong tình, nhưng muốn xuất thế nhất định phải nhập thế, muốn vong tình

nhất định phải chuyên tình.”

“Thế là ở rất nhiều nơi, tông này đều mở Hồng Trần lâu, giá cả không hợp

thói thường, đồng thời đều có yêu cầu đối với thân phận địa vị và tu vi, không

phù hợp thì dù thế nào đều không được cho phép bước vào.”

“Về cơ bản đi một lần chính là hết bay tiền tiêu vặt một tháng của ta rồi. Mà

ta vui đùa ở bên trong, đồng thời đệ tử của Hồng Trần lâu bên trong cũng đang

tu hành.”

“Chỉ là bán nghệ không bán thân, cũng không ai dám dùng sức mạnh, hai

bên cần đối xử tôn trọng với nhau, vì vậy nghe đồn lâu này thờ Thần, Thần của

các nàng là Tinh Viêm thượng thần của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.”

“Nữ tu của lâu này từng người đều xinh đẹp, vóc dáng ai cũng mê người,

đồng thời nếu bản thân chúng ta có sức hấp dẫn, hai bên hợp nhau cùng nhau

song tu thì ấy chính là cực lạc nhân gian nha.”

Mạnh Vân Bạch liếm môi, đáy lòng rất nóng nực, thấy Hứa Thanh không có

hứng thú, như sắp từ chối, thế là hắn khuyên bảo:

“Ngoài ra, người làm chủ bữa hôm nay là Đế tử của Tinh Đế Cực Thượng

tông, hắn là hậu nhân của Tinh Không Đại Đế. Ta nghĩ ngươi đến Hoàng Đô, rất

nhiều lúc cũng coi như là ở trong xoáy nước, cho dù ngươi định hoàn toàn ngăn

cách với bên ngoài, nhưng có thêm người bạn ở Hoàng Đô này tất nhiên là

chuyện tốt, ngươi cũng có thể mượn cơ hội này để tiến hành quan sát của mình,

nhìn rõ rất nhiều chuyện.”

Hứa Thanh do dự. Lời nói của Mạnh Vân Bạch khá có lý, quả thật hắn cần

quan sát các nơi trong Hoàng Đô này chút, như vậy mới có thể có phán đoán

toàn diện của bản thân.

Hơn nữa Mạnh Vân Bạch còn mời nhiệt tình, Hứa Thanh suy nghĩ xong,

khẽ gật đầu, hắn đứng dậy ra khỏi phủ đệ với Mạnh Vân Bạch và Hoàng Khôn.

Trên đường Mạnh Vân Bạch nói không ngừng, giới thiệu phong thổ của

Hoàng Đô cho Hứa Thanh, những lời này của hắn kết hợp với thông tin Hứa

Thanh có được lúc trước, khiến cho Hứa Thanh càng hiểu biết hơn về Hoàng

Đô này.

Mãi đến lúc hoàng hôn trôi qua, sắc trời tối dần, dòng người không những

không ít đi, ngược lại càng nhiều hơn.

Đối với Nhân tộc ở Đô thành này, cuộc sống ban đêm cũng đặc sắc. Ở nơi

thành Tây có một đình viện, phong cách của nó xa hoa, vàng son lộng lẫy, bên

trong có hòn non bộ chảy nước, thi thoảng truyền ra tiếng oanh oanh yến yến.

Ngoài cửa lớn, viết ba chữ to rồng bay phượng múa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.