Quang Âm Chi Ngoại
Còn về Ninh Viêm, hắn cũng không thể mặc quần áo bình thường đi diện
thánh, có quần áo đặc biệt của hắn. Cùng lúc đó, hắn cũng mờ mịt không biết
cách mặc triều phục của thần tử, gãi đầu xua tay!
“Ta cũng không biết cách mặc bộ triều phục này như thế nào, hay là ta
truyền âm cho Tam tỷ gọi nàng tới đây nhé?”
“Không cần.” Tử Huyền lạnh nhạt lên tiếng!
“Người cần có lễ mới có thể bộc lộ trí tuệ, mùa xuân yết kiến gọi là triều,
mùa thu yết kiến gọi là cận, phía trước màu đỏ, phía sau màu đen.”
“Kim long là Hoàng, ngũ trảo là tôn, huyền long là Vực, ngũ trảo cũng là
tôn. Đây là trang phục Thiên Hậu trấn thủ một phương trong lễ nghi cổ!”
“Từ thánh chỉ đến triều phục ban tặng, Nhân Hoàng đều không thất lễ,
chúng ta cũng không thể thất lễ!”
“Cách mặc là cách mặc thời xưa, phù hợp thuật ngũ hành cửu cung, kết hợp
với diễn biến thiên tinh, tổng cộng có tất cả bốn mươi chín loại, mỗi một loại
được mặc trong mỗi một hoàn cảnh và nghi thức khác nhau!”
“Hôm nay Nhân Hoàng triệu kiến, Hứa Thanh đại biểu cho Thánh Lan đại
vực, vậy thì phải mặc theo trang phục gặp mặt hoàng đế của tướng thời cổ.
Theo lịch sử thời cổ, vì có công trấn thủ một phương nên khi gặp Nhân Hoàng
không cần quỳ lạy, Nhân Hoàng gật đầu ba lần, ban ghế, Thiên Hậu cúi đầu bái
tạ chín lần!”
Khi lời nói của Tử Huyền vang lên, ánh mắt của nhóm người Ninh Viêm,
Đội trưởng và Lý Vân Sơn sôi nổi dừng trên người nàng, nội tâm vẫn không
hiểu ra sao.
Trong mắt bọn họ, tuy có thể dùng học rộng hiểu nhiều để giải thích vì sao
Tử Huyền hiểu biết chuyện này, nhưng dường như bọn họ luôn cảm thấy không
đơn giản như vậy…
Khi mọi người đang âm thầm suy đoán, Tử Huyền nhìn triều phục màu đen,
tay phải nhẹ nhàng nâng lên, trăm món trang phục đó lập tức bay tới, to to nhỏ
nhỏ rải rác bay vòng quanh Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn những món quần áo đó, ngại với nhận thức từ nhỏ tới lớn
nên hắn không hiểu những lễ nghi thời cổ này lắm, nhưng nội tâm vẫn vững
vàng!
Bởi vì… Trong Hoàng Đô, e là không có bao nhiêu người hiểu biết thời kỳ
Cổ Hoàng hơn Tử Huyền!
Thậm chí Hứa Thanh còn cảm thấy có thể năm đó Tử Huyền cũng từng
tham gia kế hoạch thiết kế triều phục.
“Các ngươi đi ra ngoài chờ đi!” Giọng nói của Tử Huyền trong trẻo nhưng
lạnh lùng. Lúc này, nàng chỉ nói một câu, nhưng dường như giọng nói đã ẩn
chứa vẻ uy nghiêm, nhóm người Lý Vân Sơn không khỏi cúi đầu rời khỏi đại
điện.
Đội trưởng và Ninh Viêm vốn đã sợ nàng nên cũng nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh sau đó, trong đại điện chỉ còn lại Hứa Thanh và Tử Huyền.
“Tự mặc triều phục rất khó, A Thanh, ngươi nhắm mắt lại, ta giúp ngươi!”
Giọng nói của Tử Huyền mềm mại, Hứa Thanh nghe vậy bèn hít sâu một
hơi rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong chớp mắt tiếp theo, Tử Huyền vừa phất tay, quần áo trên người Hứa
Thanh lập tức rơi xuống. Khi thân thể hắn đang chấn động, từng món triều phục
đã lần lượt rơi xuống, mặc trên người hắn dựa theo cách phối hợp khác nhau.
Tử Huyền vừa mặc quần áo, giọng nói vừa vang vọng bên tai Hứa Thanh.
“Màu sắc chủ đạo của triều phục Thiên Hậu là màu đen, hình dáng đoan
trang ngay ngắn, vì thế nên được gọi là huyền đoan. Phần mũ cùng bộ với
huyền đoan là ủy mạo. Năm đó, cần dùng xương trong thân thể Thôn Thiên thú
để làm trang sức mũ!”
“Bây giờ Thôn Thiên thú đã tuyệt chủng nên được thay thế bằng ngọc Tiên
Huyền. Bởi vì loại triều phục này chỉ dùng ủy mạo và huyền đoan, vậy nên ‘ủy
đoan’ đã trở thành cách gọi chính thức của triều phục trong thời kỳ Cổ Hoàng!”
Nghe giọng nói của Tử Huyền, Hứa Thanh càng chắc chắn suy đoán trong
nội tâm hơn. Hắn có thể cảm nhận được những món quần áo bên ngoài đang
không ngừng được kết hợp lại với nhau, nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng mặc
trên người lại rất thoải mái.
Thậm chí tốc độ vận chuyển của tu vi trong cơ thể cũng hơi tăng lên, cảm
giác thiên tâm trong sáng cũng hiện lên, dường như cũng được thêm vào không
ít dưới sự ảnh hưởng của pháp tắc và quy tắc.
“Được, ngươi có thể mở mắt ra rồi!” Nửa ngày sau, giọng nói của Tử Huyền
truyền đến.
Hứa Thanh nghe vậy bèn mở mắt ra. Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là tia thần
thái và thưởng thức xuất hiện trong đôi mắt Tử Huyền đứng đối diện.
Hắn vung tay lên, hơi nước bốc lên và hội tụ thành một tấm gương phản
chiếu lại dáng vẻ của bản thân.
Huyền đoan màu đen, trong sự ngay ngắn lại lộ ra vẻ hào hùng, huyền long
ngũ trảo trên người như sống lại, phấp phới theo quần áo, như đang bay lượn
trên người, mơ hồ còn vang vọng tiếng rít gào!
Phần nhọn trên đôi giày nhếch lên hình ba viên liền nhau, dưới huyền ngọc
quan đang đội trên đầu có đầy đủ đai ngọc vân, tổ thụ ngọc bội.
Hơn nữa vẻ ngoài của Hứa Thanh vốn xuất chúng, kết hợp với nhau tạo nên
khí thế đáng sợ.
“Rất đẹp, chúng ta lấy lễ nghi gặp Nhân Hoàng, nếu Nhân Hoàng không
hiểu thì là do hắn nông cạn, có thể thấy hắn không có tài năng!”
Trên mặt Tử Huyền lộ ra ý cười đắc ý từ tận đáy lòng.
Hứa Thanh khẽ chớp mắt, không biết nên nói gì.
Sau khi đánh giá Hứa Thanh từ trên xuống dưới, Tử Huyền lại bước tới gần
điều chỉnh lại chi tiết, cuối cùng cảm thấy hài lòng khoác tay Hứa Thanh dẫn
hắn ra ngoài, xuất hiện trước mặt mọi người.
Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Hứa Thanh ăn mặc như vậy, nội tâm
không ngừng nổi sóng.
Lý Vân Sơn hơi hoảng hốt, cảm giác đầu tiên khi Hứa Thanh mặc triều phục
mang đến cho hắn là uy áp, uy áp này không phải do tu vi mang đến mà là từ ý
nghĩa của bộ triều phục!
Hơi thở của Đội trưởng trở nên hơi dồn dập, đáy lòng càng khát vọng có
được một bộ triều phục hơn!
Khổng Tường Long hít sâu rồi nghiêm nghị cúi đầu!
Ninh Viêm cũng ngẩn người, đáy lòng cảm thán, nếu lão đại mặc bộ triều
phục này ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm trái tim tất cả nữ tu trong Hoàng Đô đập
thình thịch. Nếu lão đại có ý tưởng với nữ tu nào đó, chắc ngay cả Lục hoàng
huynh của hắn cũng phải cúi đầu xưng thần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.