Giọng nói của Hoàng Nham cực lớn, trong mắt lộ ra vẻ tức giận mãnh liệt, tựa hồ đối với y mà nói, lời này của chưởng quầy không phải làm nhục Hứa Thanh, mà là làm nhục chính mình.
Dẫu sao bên trong những vật phẩm ở trên quầy, có ba thứ là do y đưa cho Hứa Thanh.
Đối mặt với sự tức giận của Hoàng Nham, thần sắc của chưởng quầy càng ngày càng âm trầm, tay phải giơ lên đưa ra một trảo, một phát bắt được khúc xương cốt mà đối phương ném về phía mình.
Cầm lấy xương cốt, gã lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Nham.
Đáy lòng thầm nghĩ, người này suốt 8 năm không rời khỏi Hoa Tiêu ti, theo đuổi một người sư tỷ không biết có phải cô nàng hoang dã nông thôn nào hay không, nhưng đã tặng vô số lễ vật, làm cho mọi người đều biết, đã trở thành phế vật đáng chê cười trong miệng người khác, nếu như bây giờ cũng thích tự tìm phiền toái cho mình, vậy cũng đừng trách ta.
Vì vậy gã chậm rãi mở miệng.
- Ngươi nói không sai, đây là tang vật, xem ra ngươi cũng là người đồng lõa ăn trộm đồ của Kim Cương tông.
Người tới, đi báo cho Bộ Hung ti, tội phạm quan trọng của vụ án Kim Cương tông mất trộm đồ đã chui đầu vô lưới.
Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị trong cửa hàng cố gắng ra vẻ lấy ngọc giản ra truyền âm, sau đó nhìn chưởng quầy, trong lòng hiểu rõ nên làm việc này như thế nào, vì vậy chậm chạp truyền tin lên, báo án.
Trong mắt của các để tử từng ngọn núi bên trong cửa hàng, giờ phút này đều lộ ra tinh mang, tập trung nhìn một màn này.
Đệ tử có thể bái nhập Thất Huyết Đồng, vả lại có thể sống sót trong cái hoàn cảnh này, phần lớn đều có tâm trí không tầm thường, thủ đoạn đơn giản như này thì tự nhiên nhìn ra, cũng đều rất rõ ràng, trọng điểm của chuyện này không phải là việc Kim Cương tông mất trộm, mà là!
Có người của ngọn núi thứ sáu muốn tìm Hứa Thanh cùng Hoàng Nham gây phiền phức.
Về phần là tìm cả hai người, hay là một trong hai người đó thì mọi người không rõ, nhưng mà cảm giác đại khái hẳn là người đã xuất ra vật phẩm, Hứa Thanh.
Nhưng không ai mở miệng cả, tất cả đều đứng một bên xem thế nào, Trương Tam cũng là như vậy.
Hứa Thanh cũng không đi để ý những vẻ mặt của người khác, giờ phút này hắn cũng thật bất ngờ với loại phản ứng này của Hoàng Nham, mặc dù quan hệ của hai người cũng tốt, nhưng dẫu sao cũng không sâu, phản ứng của đối phương khiến cho Hứa Thanh có chút nghi ngờ.
Đồng thời đối với việc chủ quán nói sẽ báo cáo Bộ Hung ti, và tên tiểu nhị ở một bên đang cố làm ra vẻ, khiến cho Hứa Thanh càng thêm nghi vấn, hình như cái cục này không giống như hắn nghĩ cho lắm, bộ dạng này không giống như muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Bởi vì nếu như thật sự muốn dồn mình vào chỗ chết, giờ phút này liền ra tay với mình là được rồi, không cần thiết cuốn thêm Bộ Hung ti vào, khiến cho sự tình trở nên phức tạp hơn, đối với đại nhân vật mà nói, giết một người đệ tử dưới núi như bọn họ sẽ không cần huy động nhân lực như vậy, cái này không hợp lý.
Việc này, càng giống như là mượn một cơ hội để gõ chính mình vậy, cũng cho Kim Cương tông một cái công đạo.
Mặt khác, ngay khi hắn vừa bước vào cửa hàng cũng đã phát hiện bốn phía cửa hàng không hề có chấn động quá mức cường hãn, giờ phút này cũng là như thế, không giống như là có cường giả tồn tại.
Trong khi Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, ngay lúc chưởng quầy nói sẽ báo cáo cho Bộ Hung ti, Hoàng Nham liền hằm hằm nhìn qua.
- Bộ Hung ti?
Hứa Thanh chính là Bộ Hung ti!
- A? Tri pháp lại phạm pháp, tội tăng thêm một bậc!
Chưởng quầy nhìn Hoàng Nham một chút, nhíu nhíu mày, chậm rãi mở miệng.
Hoàng Nham giận quá mà cười, vừa muốn tiến lên, đáy lòng Hứa Thanh càng thêm nghi ngờ đối với việc lần này, giơ tay lên ngăn y lại, nói khẽ.
- Hoàng Nham, việc này không liên quan gì tới ngươi, ngươi rời đi trước đi.
Sau đó hắn nhìn về phía cổ chưởng quầy, thần sắc bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
- Đây là chiến lợi phẩm ta lấy được từ trên người tội phạm truy nã, ngươi không cần vu oan, có lời gì cứ nói thẳng là được.
Chưởng quầy lập tức cảnh giác, phản ứng của Hứa Thanh khiến cho gã ý thức được người này quả nhiên không đơn giản, trên thực tế, sau khi trên núi an bài chuyện này, lúc đầu vốn có thể trực tiếp đi tìm Hứa Thanh, bắt hắn giao ra đồ, nhưng bao gồm cả gã bên trong, những đệ tử biết được việc này muốn mượn cơ hội này kiếm thêm một khoản tiền, cho nên mới có sự việc vu oan như bây giờ.
Nhưng hôm nay, đối phương hiển nhiên đã nhìn ra thủ đoạn của mình, trên thực tế gã cũng có một chút hiểu biết về Hứa Thanh, biết rõ người có thể quật khởi ở trong Bộ Hung ti, tự nhiên không phải là hạng người đơn giản.
Mà gã thân là chưởng quầy, phía sau có người che chở, không như đám đệ tử dưỡng cổ dưới núi, cho nên đám đệ tử dưới núi không ai dám động vào gã.
Nhưng mà cảm giác lạnh lẽo trên cổ vẫn để cho gã giờ phút này quyết định thay đổi ý nghĩ, không muốn xuất hiện quá nhiều mâu thuẫn với Hứa Thanh, hơn nữa gã cảm thấy gõ như vậy cũng đã đủ rồi, vì vậy vừa muốn mở miệng hòa hoãn, nói ra điều kiện mà bên trên nhắn nhủ để hóa giải việc này.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Nham ở một bên bị Hứa Thanh ngăn lại, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.
- Hứa Thanh, ngươi không cần gánh giúp ta việc này, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi, đây rõ ràng là nhằm vào Hoàng Nham ta, ta đã biết, nhất định là cái tên Triệu Trung Hằng ở Điều Hành ti, gã ghi hận trong lòng với ta, biết rõ ta thường tới đây, cho nên cấu kết với cửa hàng này, muốn giội bát nước bẩn vào ta!.