Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1777: Mất công mừng hụt



Khi Hứa Thanh đang im lặng suy nghĩ thì mây mù trên tinh cầu Cổ Hoàng

bỗng tăng tốc độ lưu chuyển, sương mù bốc lên bao phủ bốn phương, bao phủ

tất cả thiên kiêu, chỉ có duy nhất một người hiện ra, trở thành người nổi bật.

Bởi vì cơn thủy triều mây mù vừa xảy ra chính là vì người này dẫn đến, nhìn

từ xa, một cơn lốc xoáy khổng lồ đang lấy người này làm trung tâm, ầm ầm

chuyển động ra xung quanh.

Càng có một bức tượng thánh cổ mang theo uy nghiêm và thần thánh bùng

lên từ trên người đối phương. Bức tượng này cao khoảng vạn trượng, chấn động

tâm thần, còn có ngọn lửa màu vàng kim khuếch tán, thiêu đốt thiên địa.

“Truyền thừa Thiên Hậu!”

“Đây là đạo pháp của Viêm Kích Thiên Tôn đứng thứ mười trong một trăm

linh tám Thiên Hậu.”

“Người cảm ngộ là… Cháu trai của Thái úy, Mạnh Vân Bạch!”

Trong Hoàng Đô, tán tu và thế lực khắp nơi đều nhìn tinh cầu Cổ Hoàng

phía xa. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt sôi nổi thay đổi.

Ngay cả những người cảm ngộ khác bị mây mù che đi trên tinh cầu Cổ

Hoàng cũng có không ít người mở mắt ra, nhìn về bên phía Mạnh Vân Bạch với

những nét mặt khác nhau, có phức tạp, có hâm mộ, có không cam lòng.

Ngoài điện hoàng cung, quần thần mỉm cười, trong mắt Nhân Hoàng hiện

lên vẻ thưởng thức.

Chỉ có Hứa Thanh, sau khi nhìn lướt qua chỗ Mạnh Vân Bạch, hắn lại nhìn

về phía dãy núi bị che đi đó.

“Lời kêu gọi với ta càng mãnh liệt hơn…”

Hứa Thanh như suy tư điều gì đó.

Hắn có một loại cảm giác, dường như khi càng ngày càng có nhiều thiên

kiêu Nhân tộc cảm ngộ thành công, lời kêu gọi đến từ dãy núi trong tinh cầu Cổ

Hoàng lại càng mãnh liệt.

Nhưng hắn không chắc chắn, chỉ có thể cảm nhận mơ hồ rằng mây mù,

điềm lành, ánh sáng bùng lên ngoài tinh cầu Cổ Hoàng có thể tăng thêm vào lời

kêu gọi này ở một mức độ nào đó.

Còn về lý do thì Hứa Thanh cũng không hiểu lắm, hắn không biết thứ tồn tại

trong dãy núi đó là gì.

Nhưng hắn có thể xác định một điểm.

Chắc chắn vật ấy rất đáng sợ.

Vì thế, hắn thử đáp lại và cảm nhận lời kêu gọi đó, nhưng lại không có hiệu

quả gì. Điều này không liên quan gì đến vị trí của Hứa Thanh, bởi vì hắn không

cần đi cảm ngộ, không cần ngồi khoanh chân trong mây mù.

Đặc biệt là chỗ hắn đang ngồi hiện giờ cũng cách tinh cầu Cổ Hoàng rất

gần.

Vì thế, trở ngại lớn nhất làm ảnh hưởng chính là phong ấn của bản thân tinh

cầu Cổ Hoàng.

Nhân Hoàng chỉ mở ra tầng phong ấn ngoài cùng của tinh cầu Cổ Hoàng,

mà dưới từng tầng phong ấn, tinh cầu Cổ Hoàng như bị từng lớp vỏ ngoài bao

phủ.

Những lớp vỏ này khó có thể ngăn cách lời kêu gọi của bản thân tinh cầu Cổ

Hoàng, nhưng lại có thể ngăn cách lời đáp lại của Hứa Thanh.

Trong lúc Hứa Thanh đang ngồi đây suy nghĩ, hắn bỗng nhiên phát hiện ra

lời kêu gọi lại tăng cường, điều này làm đôi mắt hắn hơi lóe lên. Cùng lúc đó,

cơn lốc xoáy thứ hai cũng ầm ầm xuất hiện trên tinh cầu Cổ Hoàng.

Lốc xoáy thứ nhất đến từ Mạch Vân Bạch cảm ngộ truyền thừa Thiên Hậu.

Bây giờ, trung tâm của cơn lốc xoáy thứ hai là một tu sĩ đầu trọc mặc đạo bào

vải thô.

Người này đến từ Chân Lý Chi Ngôn, tên là Phần Tinh.

Bây giờ, bóng dáng của một con bọ cạp đỏ khổng lồ xuất hiện bên ngoài

thân thể hắn. Nhìn từ xa, con bò cạp này đang ngửa mặt lên trời rít gào, đuôi bò

cạp nâng lên vẫy nhanh hình thành tàn ảnh, nhìn thấy ghê người.

Tiếng vang lay động bên ngoài, càng có khí thế hung thần ập tới trước mặt.

Tổng thể con bò cạp này dữ tợn, đồng thời còn tỏa ra khí thế khủng bố, khí

tức không phân cao thấp với bức tượng thánh bên phía Mạnh Vân Bạch.

Nhưng mức độ hung tàn lại thâm sâu hơn.

Lúc này, hai cơn lốc xoáy đang chuyển động ở hai hướng trên tinh cầu Cổ

Hoàng. Tuy đôi bên có vài chỗ liên quan, nhưng nhìn qua cũng xem như ranh

giới rõ ràng. Dưới hai luồng lốc xoáy quay cuồng này, những thiên kiêu khác

đều bị bao phủ, khó có thể hiển lộ.

“Chỉ mới khoảng một canh giờ mà đã có hai người cảm ngộ truyền thừa

Thiên Hậu. Xem ra trận chiến tộc Hắc Thiên lần này đã làm khí vận tộc chúng

ta tăng vọt.”

“Tiếc là đến từ Chân Lý Chi Ngôn…”

“Người của Chân Lý Chi Ngôn đều điên điên khùng khùng, bình thường thì

không sao, cả đám đều chăm chỉ tu hành. Nhưng nếu đề cập tới giáo lí của bọn

họ thì bọn họ còn điên hơn cả Ly Đồ giáo.”

Hứa Thanh không chú ý tới lời bàn luận của mọi người, lực chú ý của hắn

đều đặt trên lời kêu gọi trên tinh cầu Cổ Hoàng. Hắn cũng đã xác định được, khi

người thành công cảm ngộ tăng lên, đặc biệt là cảm ngộ truyền thừa Thiên Hậu,

đúng là đã tăng thêm lời kêu gọi trên tinh cầu Cổ Hoàng.

“Mỗi khi có người cảm ngộ thành công thì giống như hấp thu ý thức tự do

trong tinh cầu Cổ Hoàng. Quá trình này sẽ khiến cho phong ấn của tinh cầu Cổ

Hoàng hơi buông lỏng…”

“Đây là nguyên nhân lời kêu gọi tăng mạnh.”

Hứa Thanh hiểu ra, ánh mắt dừng trên mây mù, hắn hy vọng tiếp theo sẽ có

nhiều người cảm ngộ thành công hơn.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh Nhân Hoàng truyền ra

bốn phương, cũng bay vào trong tai Hứa Thanh.

“Bệ hạ, chỉ trong một thời gian ngắn mà thiên kiêu tộc chúng ta đã có không

ít người cảm ngộ thành công, sao chúng ta không mở thêm một tầng phong ấn

nữa?”

“Tuy sẽ làm giảm thời gian cảm ngộ, nhưng lại có thể tăng xác suất thành

công của chúng ta.”

Người nói chuyện là quốc sư đang ngồi bên cạnh Nhân Hoàng.

Lời nói của hắn vừa vang lên, ánh mắt của các đại thần trước cung điện

cũng rơi xuống trên người Nhân Hoàng. Tinh cầu Cổ Hoàng mở ra, mỗi lần mở

một tầng phong ấn, truyền thừa tự do trong mây mù sẽ càng mãnh liệt, nhưng

tiêu hao cũng sẽ tăng lên.

Nhân Hoàng chậm rãi quay đầu nhìn quốc sư.

Quốc sư mỉm cười.

Một lúc lâu sau, Nhân Hoàng bình tĩnh lên tiến.

“Cũng được.”

Hắn nói là làm, trong chớp mắt khi lời nói vừa vang lên, tiếng nổ động trời

lập tức vang lên trên tinh cầu Cổ Hoàng, khí vận Nhân tộc nồng đậm biến thành

từng con kim long không ngừng phun ra nuốt vào.

Một tầng phong ấn lại được mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.