Quang Âm Chi Ngoại
Vạn người khiếp sợ, tám hướng chấn động.
Dù lúc trước mấy nghìn thiên kiêu Nhân tộc cảm ngộ thế nào, nổi bật thế
nào, tác động lòng người trên tinh cầu Cổ Hoàng thế nào cũng đều không có ý
nghĩa gì nữa.
So với Hứa Thanh, ai cao ai thấp lập tức hiện rõ, hai bên đã không còn ở
cùng một đẳng cấp nữa.
Thứ bọn họ cảm ngộ là truyền thừa, mà Hứa Thanh vẫy tay là có Đế Kiếm!
Hơn nữa… Đây còn là kiếm của Chấp Kiếm Đại Đế!
Thanh kiếm này có ý nghĩa phi phàm.
Chấp Kiếm Đại Đế tự sáng tạo ra một mạch Kiếm cung, sáng lập Chấp
Kiếm cung, bảo vệ Nhân tộc đến bây giờ. Có thanh kiếm này trong tay có thể
chém tất cả người cản trở sự phát triển của Nhân tộc, không cần biết đó là ai, kể
cả là Hoàng!
Hiện giờ, sau khi có người nhận ra lai lịch của thanh kiếm này, bọn họ lập
tức nhớ tới lúc Hứa Thanh tới Hoàng Đô đã làm Đại Đế thức tỉnh, triệu kiến
hắn.
Dường như vào giây phút này, mỗi một chuyện đều như số phận đã được
định trước.
“Truyền nhân của Kiếm cung!”
Nội tâm các đại thần trước điện đều không bình tĩnh. Bọn họ nhìn Hứa
Thanh, nhìn Đế Kiếm, mỗi người có một suy nghĩ riêng. Cùng lúc đó, trong mắt
bọn họ cũng lộ ra vẻ tôn kính. Bây giờ sự tôn kính này không liên quan gì đến
Hứa Thanh, thứ bọn họ tôn kính chính là Đế Kiếm.
Lúc này, nội tâm Hứa Thanh đã cuồn cuộn sóng lớn, hắn nắm Đế Kiếm
trong tay và nhớ tới lời nói khi Chấp Kiếm Đại Đế triệu kiến.
Tất cả… Đều đúng.
Nhưng trong lòng hắn không quá vui sướng, bởi vì giây phút nắm lấy thanh
kiếm này đại biểu cho cảm nhận lúc trước của hắn là thật.
Đại Đế sắp ngã xuống.
Đối phương đang gửi gắm.
Có lẽ hắn không phải người duy nhất Đại Đế gửi gắm, nhưng thanh kiếm
này cũng rất nặng.
Nội tâm Hứa Thanh khẽ than một tiếng, hắn đang định cất Đế Kiếm ẩn chứa
sứ mệnh này đi thì đúng lúc này, ánh sáng của kiếm lại bùng nổ, ánh kiếm lóng
lánh và hình thành biển ánh sáng, bao phủ Hứa Thanh ở bên trong. Sau đó,
thanh kiếm rời khỏi bàn tay của hắn rồi đột nhiên lao về phía giữa mày.
Chỉ trong chớp mắt, Đế Kiếm và ánh kiếm toả ra đều biến mất, hoàn toàn đi
vào giữa mày Hứa Thanh.
Vào giây phút này, thân thể hắn cũng chấn động, ba toà thần tàng sau lưng
ầm ầm hiện ra và toả ra uy áp đáng sợ, cùng lúc đó, toà bí tàng thứ tư… Cũng
chợt xuất hiện!
Tuy chỉ là hình dáng, nhưng sự xuất hiện của nó đã làm tu vi của Hứa Thanh
lập tức bùng lên, khí tức cũng tăng lên theo.
Bây giờ, toà bí tàng thứ tư vẫn còn là sương mù, nhưng nếu nhìn kỹ thì có
thể nhìn thấy Đế Kiếm đã biến mất đang được uẩn dưỡng bên trong, mũi nhọn
thỉnh thoảng phát ra đáng kinh ngạc thiên địa, làm quỷ thần khiếp sợ.
Đây là một tòa bí tàng Đế Kiếm!
Nó vừa xuất hiện, ba toà thần tàng của Hứa Thanh lập tức lay động và tràn
ra thần uy, bí tàng Đế Kiếm cũng không thua kém, kiếm uy ngập trời.
Tuy so với ba toà thần tàng của Hứa Thanh, nó không liên quan gì đến Thần
linh, nhưng lực lượng khủng bố ẩn chứa trong Đế Kiếm lại làm nó có vị cách
cực cao.
Chẳng qua bây giờ Hứa Thanh vẫn chưa thể thi triển, cũng không thể khống
chế được nó.
Vì đây là thanh kiếm ẩn chứa sứ mệnh, không phải suy nghĩ của cá nhân có
thể khống chế. Nói nó nhận Hứa Thanh là chủ không bằng nói hắn được Đại Đế
lựa chọn, trở thành người cõng kiếm.
Lưng cõng Đế Kiếm, đi khắp thế gian.
Thanh kiếm này đang chờ đợi giây phút cần nó thực hiện sứ mệnh, nó sẽ
bay ra từ trong bí tàng, bay ra trong thiên địa, chém xuống một kiếm thuộc về
nó.
Mà làm người cõng kiếm cũng sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt dưới kiếm ý
phát ra cùng khí vận hội tụ, thành tựu phi phàm.
Nhìn bí tàng Đế Kiếm, trong lòng Hứa Thanh đã hiểu ra.
Tiếng kiếm minh vang lên, bí tàng mờ đi rồi biến mất cùng với ba toà thần
tàng đó.
Thiên địa trở nên yên lặng.
Nhân Hoàng nhìn Hứa Thanh với ánh mắt sâu xa rồi khẽ mỉm cười.
“Tốt lắm.”
Bên này, nét mặt của quốc sư không hề thay đổi, mỉm cười nhìn hắn.
Trong chớp mắt này, ánh mắt Hứa Thanh cũng nhìn về phía quốc sư, đáy
lòng thử kêu gọi Đế Kiếm. Nếu có thể, hắn muốn lập tức chém một kiếm.
Nhưng tiếc là… Đế Kiếm không dao động.
Hứa Thanh tiếc nuối.
Sau khi Đế Kiếm biến mất, dao động trên tinh cầu Cổ Hoàng cũng tan biến,
tượng thánh tiên hiền mờ đi, cuối cùng lốc xoáy vẫn như trước, gió lốc truyền
thừa của Tam hoàng tử cũng hiện lên.
Mọi thứ quay về lúc trước khi Đế Kiếm xuất hiện.
Nhưng bây giờ, nội tâm phần lớn thiên kiêu Nhân tộc cảm ngộ được truyền
thừa đều không khỏi cảm thấy thất bại, chỉ có số ít người còn có thể bình tĩnh.
Ninh Viêm chính là một trong số đó, tuy ban đầu hắn chấn động, nhưng nhớ
lại những gì Hứa Thanh từng trải qua, hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện này rất
bình thường, thế nên đã bình tĩnh lại.
Còn có cả Tam hoàng tử.
Hắn rất vui khi nhìn thấy Hứa Thanh ra tay, bởi vì một khi Tứ hoàng tử thật
sự thành công cảm ngộ được truyền thừa Đại Đế, vậy thì trong lần mở tinh cầu
Cổ Hoàng này, Tứ hoàng tử sẽ là người nổi bật nhất.
Đối với hắn, tình trạng hiện giờ là hoàn hảo nhất.
Nhưng đối với Tứ hoàng tử, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay lại làm
nội tâm hắn lay động kịch liệt. Bình thường, hắn đều tỏ ra ôn hoà lễ độ, làm
người thân thiện, nhưng hôm nay…
Hắn ngồi khoanh chân trong mây mù nhìn về phía hoàng cung với vẻ mặt
tối sầm lại.
Hắn biết mặt mũi của mình đã bị giẫm nát, hành động của mình biến thành
ngu ngốc và sẽ bị truyền lưu trong Hoàng Đô như một trò cười. Truyền thừa
thuộc về hắn cũng bị người vươn tay lấy đi ngay trước mặt bao người, ngay
trước mặt sư tôn và phụ hoàng.
Nhưng chỉ trong mấy nhịp thở, khuôn mặt hắn đã khôi phục lại vẻ ôn hoà,
thậm chí còn chắp tay về phía hoàng cung tỏ vẻ tôn trọng với Đế Kiếm và chúc
mừng Hứa Thanh.
Phong thái này làm rất nhiều người coi trọng hắn hơn.
Bên phía Tứ hoàng tử lộ ra vẻ ôn hoà, nhưng dường như có một số người
không muốn bỏ lỡ cơ hội này
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.