Quang Âm Chi Ngoại
Bởi vì toàn bộ Hoàng Đô đều biết chuyện hắn nhận được tư cách tới Thái
Học, hễ là người có tâm thì đều có thể đoán được hắn sẽ tới Thái Học trong
khoảng thời gian này.
“Là một người có tâm và có chừng mực, chắc thân phận cũng không kém.”
Hứa Thanh quay đầu lại nhìn tháp trắng trường phái Vạn Pháp rồi đi vào
trong dòng người. Một canh giờ sau, hắn nhìn thấy một toà tháp trắng ở phía
Đông Thái Học.
Nhìn từ bên ngoài, toà tháp này không khác gì những toà tháp trắng khác.
Nhưng so với những nơi rộn rã khác, xung quanh nơi đây trống trải có vẻ rất là
hoang vắng, làm cho cả toà tháp này cũng trở nên cũ nát.
Trống rỗng hiu quạnh.
Hứa Thanh nhìn lướt qua cũng rất ngạc nhiên, đây là trường phái nghèo
túng nhất hắn từng nhìn thấy trong nửa tháng qua. Đi vào trong tháp, hắn chỉ
nhìn thấy ba học sinh đang lười biếng ngồi ở đó.
Sau khi hắn bước vào, bọn họ không thèm nhìn lấy một lần.
Tuy trong tháp trắng của trường phái Dị Tiên này có rất nhiều thẻ ngọc,
nhưng chúng rất hỗn loạn, thậm chí còn có vài cái chồng chất trong góc thành
một ngọn núi nhỏ.
Phái chủ cũng có mặt ở đây.
Phải biết rằng, trừ khi ngẫu nhiên gặp được, nếu không thì rất ít khi gặp
được phái chủ của những trường phái khác, bọn họ đều ở đỉnh tháp trắng,
nhưng ở đây thì…
Vị phái chủ mặc văn bào đó đang ngồi xổm trước một đống thẻ ngọc tìm tới
tìm lui, không biết đang tìm gì.
Hứa Thanh yên lặng đi vào, hắn nhìn xung quanh rồi không khỏi hỏi một
câu.
“Xin hỏi có thẻ ngọc liên quan đến Hạ Tiên của con đường cổ không?”
“Đọc thứ đó không có tác dụng gì đâu, đi đi, đột nhiên có thêm người,
chúng ta rất không thích ứng.”
Giọng nói không kiên nhẫn truyền ra từ trong miệng người ngồi giữa trong
số ba học sinh lười biếng đó.
Hứa Thanh nhíu mày, khi ánh mắt lướt qua, một chiếc thẻ ngọc được ném
tới từ phái chủ đang tìm đồ.
“Ở đây không có giới thiệu về Hạ Tiên, chỉ có một vài suy đoán của đời sau,
ngươi muốn đọc thì đọc đi. Đọc xong rồi thì đi đi, nhiều người lão phu cũng
không thích ứng.”
Hứa Thanh nhận lấy, hắn không nói gì, tập trung đọc.
Đúng là thẻ ngọc này không giới thiệu về Hạ Tiên, suy đoán của đời sau về
Hạ Tiên cũng rất qua loa, chỉ có một cái khá là rõ ràng.
“Lý niệm Hạ Tiên có thể biến thành thân thể thần tiên.”
“Vì con đường thành tiên bị chặt đứt nên lý niệm này không thể tục tiếp, sau
Chủ tể không còn Chuẩn Tiên nữa, nhưng thuật cửa ngách thì chưa chắc không
thể.”
“Ta có một đầu dây, luyện hồn thành tơ, bện thành bóng dáng Thần linh
trong thức hải. Dùng hồn khống chế, dùng niệm làm gốc, khi bóng dáng thành
hình, có lẽ có thể tham chiếu lực lượng đồng nguyên.”
“Tâm thần tồn tại biến thành chất dinh dưỡng cũng có thể phản tiên.”
“Công pháp này đại thành, tuy không phải Chuẩn Tiên, nhưng là Dị Tiên!”
Đây chính là trường phái Dị Tiên!
Trong mắt Hứa Thanh hiện lên tia sáng, nội dung của thẻ ngọc này không
nhiều, nhưng từng chữ như châu ngọc, tóm tắt hệ thống của trường phái Dị Tiên
một cách đơn giản rõ ràng.
Tuy trong thẻ ngọc không miêu tả phương pháp cụ thể, nhưng thông qua văn
tự khái quát, dựa theo hiểu biết của Hứa Thanh về công pháp, cũng có thể nhìn
ra một vài điều.
“Công pháp này có điểm tương tự với trường phái Dung Thần, nhưng một
bên là tồn Thần, một bên là dung Thần. Cái trước có cơ thể Nhân tộc hoàn
chỉnh, phác hoạ thần trong thức hải, mục tiêu là mượn phương pháp tồn thần để
đột phá, thành Dị Tiên.”
“Mà cái sau phải từng bước buông bỏ xác thịt Nhân tộc, đổi thành thân thể
Thần Linh, cuối cùng thuần túy thành Thần, trở thành Nhân Thần.”
“Cách suy nghĩ này… rất kinh diễm, chẳng trách Trần Vân nói trường phái
Dị Tiên ngày trước là trường phái hàng đầu Thái Học.”
Trong lòng Hứa Thanh suy nghĩ, rồi nhìn sang bốn phía trống trải, hắn hiểu
công pháp này có lẽ tồn tại một khuyết điểm trí mạng, khuyết điểm này khiến
trường phái Dị Tiên xuống dốc.
“Yêu cầu đối với việc tu hành, e là cực cao!”
“Luyện hồn thành sợi, đi phác họa tham chiếu Thần Linh hoặc sinh vật thần
tính vốn rất nguy hiểm, tốc độ tu hành có lẽ không nhanh.”
“Cho nên Trần Vân mới nói, suy nghĩ này không hiện thực.”
“Có lẽ chưa có ai thành công?”
Sau khi Hứa Thanh phân tích xong, thì nhìn về phía phái chủ đang tìm kiếm
đồ vật, nói ra nghi vấn của bản thân.
“Ai nói chưa ai thành công?” Giọng nói của phái chủ trường phái Dị Tiên có
phần bất mãn, hắn hừ một tiếng.
“Tám ngàn năm trước, Lý Huyền Phong của trường phái Dị Tiên ta, đã
thành công dệt ra Địa Tử từ trong tinh thần, sau đó lộ bên ngoài, tăng thêm vào
sức chiến đấu, vô cùng khiếp người.”
Nói đến đây, giọng điệu của phái chủ trường phái Dị Tiên lộ vẻ ngạo nghễ,
nhưng vừa dứt lời, một trong ba đệ tử lười biếng ngồi ở cửa đã mở miệng.
“Ừm, lão tổ Lý Huyền Phong tu hành suốt một ngàn năm, suýt chút nữa thì
tuổi thọ hết sạch, mới dệt ra được sinh vật thần tính Địa Tử ở cảnh giới Linh
Tàng, đúng là rất lợi hại.”
Phái chủ trường phái Dị Tiên trừng mắt.
“Tuy chậm một chút, nhưng sau khi lão tổ Lý Huyền Phong thành công, nhờ
vào thuật tồn Thần trong thức hải, sức chiến đấu rất mạnh!”
“Đúng đúng đúng, sau đó bị một Linh Tàng dị tộc mới tu hành năm trăm
năm đánh chết.” Một trong ba đệ tử khác thở dài.
Phái chủ càng trừng mắt to hơn, lộ ra vẻ bất mãn.
“Còn có năm ngàn năm trước, lão tổ Trần Đạo Tắc phái ta, không phải cũng
thành công sao, chỉ một ý niệm, sinh vật thần tính gửi lại trong tâm thần, bao
trùm toàn thân, kinh thiên động địa.”
“Đúng đúng đúng, sau đó lão tổ Trần Đạo Tắc không thể trở lại… Hiện tại
tiêu bản còn đặt ở dưới bạch tháp, lão sư à, phái Dung Thần muốn đến mua, hay
là chúng ta bán đi.” Người ở giữa than dài một tiếng, khuyên bảo.
“Đừng nhắc tới trường phái Dung Thần với ta, lý niệm đó là cái gì cơ chứ,
lung tung rối loạn, khỉ mặc y phục của người thì là người chắc!”
Phái chủ trường phái Dị Tiên vung tay áo, lời nói lộ ra vẻ khinh thường
trường phái Dung Thần mãnh liệt.
Ba đệ tử đó thở dài, một trong số đó nhìn Hứa Thanh, cảm khái mở miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.