Quang Âm Chi Ngoại
Tiếng sét tất nhiên không doạ được hắn, nhưng cảm giác bất an lại trở nên
mãnh liệt hơn khi nghe thấy tiếng sấm.
Đó là điềm báo từ Thiên Đạo.
Phải biết rằng, cho dù là chuyện hành thích ở Hoàng Đô, cũng không xuất
hiện điềm báo từ Thiên Đạo, nhưng hôm nay, cảnh cáo này đang hình thành gợn
sóng trong lòng hắn.
“Có chuyện lớn gì sắp xảy ra…”
Hứa Thanh vừa suy nghĩ, vừa đi vào phủ của Tam công chúa.
Cùng lúc này, ở phía chính bắc của Hoàng Đô, nơi đó có một nhóm kiến
trúc thần bí, chỉnh thể màu đen, do từng tòa hắc tháp hình thang tạo thành.
Ở rìa cao nhất, ở giữa thấp nhất, bốn bên vuông vức, bốn phía phòng giữ
nghiêm ngặt, mỗi lúc đều có tuần tra, nơi đây còn có trận pháp khiếp người,
cũng là nơi bị chú ý cao nhất của đại trận Hoàng Đô.
Nơi này chính là Tạo Vật cung, một trong Thượng Huyền ngũ cung chuyên
nghiên cứu Tiên thuật cùng Thần Linh, cũng là nơi nghiên cứu Thự Quang Chi
Dương.
Cung này có liên quan trọng đại đối với Nhân tộc, cho nên ngoài cao tầng
của Tạo Vật cung, Nhân Hoàng còn chỉ định Cửu hoàng tử nhậm chức ở trong
phủ Tạo Vật.
Mà lúc Cửu hoàng tử nhậm chức phủ Tạo Vật, từng có lời thề, đời này
không tham dự vào việc tranh giành vị trí Thái tử, bản thân không làm, càng
không hướng về phe nào cả.
Cho nên trước đó hắn không tham gia cảm ngộ tinh cầu Cổ Hoàng.
Với hắn mà nói, nghiên cứu Tiên thuật cùng Thần Linh là theo đuổi lớn
nhất, mà hắn cũng không phụ nguyện vọng của Nhân Hoàng, hắn có một phần
công lao trong việc nghiên cứu Thự Quang Chi Dương.
Ngày thường, trừ khi Nhân Hoàng cho gọi, nếu không hắn gần như không ra
ngoài, nhưng hôm nay… Khi tiếng sấm trên màn trời vang lên, trong cơn mưa
lớn, hắn lảo đảo đi ra từ trong các lâu.
Biểu cảm của hắn hoảng loạn, mang vẻ sợ sệt, cơ thể run rẩy, để mặc nước
mưa xối toàn thân, hắn phát ra tiếng kêu thê lương về bốn phía.
“Là con trai thứ chín của Nhân Hoàng, Luật Ti tướng của phủ Tạo Vật, ta
lệnh cả Tạo Vật cung lập tức đóng cửa, không cho phép bất cứ kẻ nào rời đi, ai
vi phạm, giết chết bất luận tội!”
Giọng nói của hắn vang vọng hòa vào tiếng sấm, hóa thành phong ấn của
trận pháp Hoàng Đô, giáng xuống nơi này, mà cảnh tượng bất thình lình này đã
gây nên ngạc nhiên nghi ngờ cho các tu sĩ trong Tạo Vật cung.
Nhưng Cửu hoàng tử không quan tâm những điều này, hắn lấy ra thẻ ngọc
lập tức truyền âm, sau đó hốc mắt đỏ bừng, đứng ở nơi đó, đợi… Nhân Hoàng
đến.
Cùng lúc này, một đám cao tầng của Tạo Vật cung cũng xuất hiện, sắc mặt
xanh mét, khó coi tới cực hạn, im lặng đứng trong mưa.
Cùng lúc đó, trong phủ của Tam công chúa, trong đại điện chim phượng, ca
múa sôi nổi, Tam công chúa ngồi ở phía trên, mời Hứa Thanh ngồi ngang hàng,
còn những người khác thì ngồi xuống hai bên.
Gần mấy chục người, có nam có nữ, hoặc là quyền quý, hoặc là thiên kiêu
tuấn kiệt, còn có cả Mạnh Vân Bạch, trò chuyện rất vui.
Vì mỗi một người đều được Tam công chúa cẩn thận chọn lọc, cho nên trên
cơ bản bữa tiệc sẽ không thể xảy ra chuyện không thoải mái, hầu hết đều tỏ ra
thiện ý và tôn kính với Hứa Thanh.
Dù sao thì Hứa Thanh và bọn họ đều là tu sĩ chung thế hệ, nhưng thân phận
của hắn đặc thù, đặc biệt là có được Đế Kiếm, có ý nghĩa rất lớn, cho nên dù
Hứa Thanh không giỏi giao tiếp, lúc nói chuyện vẫn rất thoải mái.
Sau ba vòng rượu, dưới bầu không khí náo nhiệt, có Tam công chúa chỉ dẫn,
câu chuyện dần chuyển hướng về Thái Học.
“Mọi người có nghe nói trường phái Dung Thần Thái Học phát ra thông
báo, nửa tháng sau mở ra thí luyện hạch tâm, lần này muốn chọn ra một trăm
người trở thành hạch tâm.”
“Nói đến trường phái Dung Thần, không thể không nhắc đến người đứng
đầu của trường phái này, đáng tiếc thân phận người này thần bí, không lộ ra
ngoài… Nhưng nghe nói tám phần cơ thể hắn đã hoàn thành dung Thần, ngày
thường che giấu nhờ pháp bảo.”
“Còn về sức chiến đấu cũng rất khiếp người, nghe nói người đứng đầu của
trường phái Dung Thần chỉ dùng một tay đã trấn áp sinh vật thần tính Quy Hư
tầng một.”
“Thiên kiêu như vậy, lại rất khiêm tốn, tương lai không chừng càng bất
phàm.”
Bọn họ cảm khái, bên trong còn nói tới trường phái khác, như trường phái
Đoán Linh, trường phái Vạn Pháp, trường phái Tâm Cảnh, trường phái Hòa Bảo
đều được nhắc tới, mà mỗi khi nhắc tới học sinh thủ tịch của những trường phái
này, mọi người đều tán thưởng, trong vẻ mặt còn có sự ngưỡng mộ.
Đồng thời còn suy đoán về thân phận thật sự của mấy học sinh thủ tịch đó,
nói đủ thứ, thậm chí còn có suy đoán học sinh thủ tịch nào đó còn là Hoàng tử.
Rõ ràng, sức ảnh hưởng của đại trường phái Thái Học, đã sớm không giới
hạn trong Thái Học, mà còn chi phối thế giới bên ngoài, mức độ quan tâm rất
lớn.
“Đáng tiếc, hiện giờ Dung Thần đã trở thành chủ lưu trong Thái Học, trường
phái khác đều ở sau nó, khó có thể xuất hiện trận chiến tranh giành trường phái
kịch liệt. Ta từng thấy trong điển tịch của Thái Học, từ lúc sáng lập Thái Học
đến nay, từng xuất hiện bốn trận chiến tranh giành trường phái, mỗi một lần đều
thu hút toàn bộ sự chú ý của Hoàng Đô, cảnh tượng rất hùng vĩ.”
Có người thổn thức, những người khác cũng đều gật đầu, đề tài triển khai
càng nhiều, còn có người nhắc đến trường phái Dị Tiên.
“So sánh với các trường phái này, thật ra ta có hứng thú với trường phái Dị
Tiên hơn, nhưng đáng tiếc, trường phái này giờ chỉ có thể giăng lưới bắt chim,
đã xuống dốc rồi.”
“Xét đến cùng, là vì trường phái này tu hành gian nan, yêu cầu về tư chất
quá cao, như vậy thì thôi đi, quan trọng nhất là chưa từng xuất hiện ai tu thành
chính quả.”
Người nhắc tới trường phái Dị Tiên là một thanh niên, tên Mộc Nam.
Biểu cảm của hắn trang nhã, tươi cười hiền hòa. Trước đó lúc Hứa Thanh
đến, Tam công chúa từng giới thiệu, xưng đối phương đến từ tổng giáo Ly Đồ
giáo của Nhân tộc, lúc này giọng điệu hắn cảm khái, tiếp tục nói.
“Chỉ có hai tiên liệt rưỡi, một người bị đánh chết, một người sau khi biến
thân không trở về được nữa, trông như bị cung phụng, nhưng không khác tiêu
bản, do khoảng cách năm tháng, ít người nhìn thấy, nên không ai tin.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.