Quang Âm Chi Ngoại
Nhân Hoàng ngồi trên bậc thứ chín của Hoàng cung, uy áp toát ra trên dưới
toàn thân làm méo mó cả hư vô, khiến mọi thứ trong tầm mắt trở nên mờ ảo, chỉ
có đôi mắt phía sau tràng hạt là trông vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt ấy lạnh nhạt, sắc bén, Hứa Thanh bị nó nhìn chằm chằm, giống như
bị đặt mình trong băng giá.
“Hứa Thanh, triệu hoán Đế Kiếm trong bí tàng của ngươi, để nó đến chém
trẫm!”
Giọng nói của Nhân Hoàng vòng đi vòng lại ở trong điện, hình thành dư âm,
mãi không tiêu tan.
Hai mắt Hứa Thanh ngưng lại. Hắn không ngờ Nhân Hoàng gặp riêng hắn,
câu đầu tiên lại là như vậy, nên hắn nhìn chằm chằm vào mắt Nhân Hoàng.
Lúc lâu sau, hắn triệu hoán Đế Kiếm trong bí tàng, kiếm này… không động
đậy.
Nhân Hoàng vẫn ngồi ngay ngắn từ đầu đến cuối, dao động trên cơ thể như
bình thường, hai mắt không hề thay đổi chút nào. Hắn bình tĩnh mở miệng.
“Ngươi có biết tại sao Đế Kiếm bất động không?”
Hứa Thanh lắc đầu.
“Đó là vì trẫm không thẹn với Nhân tộc, không thẹn với Đại Đế, trẫm,
không phải kẻ địch của ngươi!”
Giọng nói của Nhân Hoàng trầm thấp, vang vọng trong đại điện.
Mà sau khi nói xong, Nhân Hoàng nhắm mắt, kết thúc cuộc nói chuyện đơn
giản này.
Một lúc lâu sau, Hứa Thanh khom người bái lạy, xoay người hướng về phía
cửa, khi hắn định mở ra, thì Nhân Hoàng phía sau lại nói một câu cuối cùng.
“Ninh Viêm đã chọn ngươi, vậy tương lai của nó sẽ giao cho ngươi.”
Cửa điện mở ra.
Hứa Thanh đứng đó, bước chân tạm dừng mấy nhịp, gật đầu, rồi cất bước đi
ra khỏi đại điện. Cho đến khi đi qua quảng trường, ra khỏi Hoàng cung, hắn
đứng dưới cự nhân kim giáp, quay đầu lại ngóng nhìn đại điện xa xa.
“Nhân Hoàng, rốt cuộc là người như thế nào?”
Không có đáp án.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi về phương xa trong mưa gió.
Hắn không về phủ, mà tới Chấp Kiếm cung, gia nhập điều tra vụ án mất
trộm Thự Quang Chi Dương của Chấp Kiếm cung.
Chấp Kiếm cung chọn chấp nhận sự xuất hiện của Hứa Thanh, mà việc điều
tra của Chấp Kiếm cung rất nhanh chóng, bọn họ đã lập tức khóa được phương
hướng, đó là tông mộ Hoàng Đô!
Tông mộ, không phải là tổ mộ.
Cái sau chỉ có Hoàng mới được hạ táng, mà cái trước là nơi huyết mạch
Hoàng tộc được mai táng sau khi tử vong.
Ở nơi đó, Chấp Kiếm cung tìm đến một phần mộ.
Đó là… Mộ của ca ca sinh đôi Ninh Viêm, Thập Nhất hoàng tử.
Nếu manh mối duy nhất chính là bóng dáng và khí tức đã xuất hiện sau khi
quay ngược thời gian, mà Ninh Viêm lấy Vấn Tiên tự chứng, vậy thì chỉ có một
khả năng khác.
Có người giống y hệt Ninh Viêm, thậm chí cả khí tức cũng giống y hệt từng
xuất hiện ở Tạo Vật cung.
Còn chuyện thông qua thuật pháp để thay đổi vẻ ngoài và khí tức thì chỉ
dùng được ở phàm tục, nhưng ở đại lục Vọng Cổ, có lòng thẩm tra, ngoại trừ tu
vi thông thiên, nếu không thì không thể giấu được Thiên Vương của Nhân tộc
và bí thuật của trận pháp.
Càng không cần nói, trong quá trình hồi tưởng, Nhân Hoàng còn theo dõi
chặt chẽ.
Cho nên, ca ca sinh đôi của Ninh Viêm đã trở thành đối tượng bị tra xét đầu
tiên, cần xác định Hoàng tử này đã mất thật hay chưa.
Đây là bản án cũ, nhưng hiện tại phải lật lại.
Mà kết quả có rất nhanh, thông qua một loạt phương pháp, xác định được
Thập Nhất hoàng tử quả thật đã tử vong, cũng đã được chôn dưới phần mộ.
Trong số những người tham dự điều tra trong Chấp Kiếm cung, có người
muốn điều tra nguyên nhân Thập Nhất hoàng mất năm đó, hắn cho rằng thông
qua điều này có lẽ sẽ có được manh mối mới.
Nhưng lại bị cung chủ Chấp Kiếm cung ngăn cản.
Cung chủ Chấp Kiếm cung mở miệng với ý nghĩa sâu xa.
“Chuyện này liên quan tới bí ẩn Hoàng gia, không liên quan tới vụ án này,
không có Hoàng lệnh đặc biệt cho phép, chớ có đề cập.”
Hứa Thanh cũng ở trong số những người điều tra sự việc. Nhìn phần mộ của
Thập Nhất hoàng tử, hắn nghĩ Ninh Viêm từng nói với hắn, ca ca và mẫu thân
hắn mất cùng một ngày.
Nhưng chuyện liên quan tới bí ẩn Hoàng gia, khó có thể tra điều tra. Kể từ
đó, manh mối khó tránh khỏi sẽ gián đoạn.
Nhưng từ những phương hướng khác vẫn tồn tại manh mối như trước, nên
trọng điểm điều tra của Chấp Kiếm cung đặt vào Tạo Vật cung và Cửu hoàng
tử. Cung chủ đích thân tới Thiên lao, thẩm vấn Cửu hoàng tử.
Đồng thời, mấy cung khác cũng điều tra riêng, không liên quan tới nhau,
phương hướng điều tra có điểm giống điểm khác. Cuối cùng tất cả báo cáo điều
tra đều gửi tới Nhân Hoàng, để Nhân Hoàng đích thân phán đoán.
Phương pháp này tuy hiệu suất kém một chút, nhưng sẽ không chênh lệch
quá lớn. Điều quan trọng nhất là cách này sẽ khó làm việc thiên tư, mọi chi tiết
đều bị điều tra.
Thời gian dần trôi, năm canh giờ qua đi.
Trong năm canh giờ qua, toàn bộ Hoàng Đô bị phong tỏa, thị vệ đến từ
Hoàng Đô cùng thị vệ Thượng Huyền ngũ cung gần như tra xét Hoàng Đô triệt
để.
Từng manh mối, dù nhỏ bé cũng hiện lên trong các cung.
“Ba tháng trước, để gia trì pháp bảo cấm kỵ của bản thân, Nhị hoàng tử từng
tới Tạo Vật cung, muốn mượn lực lượng của Thự Quang Chi Dương ở đó,
nhưng thỉnh cầu của hắn từ đầu đến cuối không được phê chuẩn. Hắn nhiều lần
than trách. Theo điều tra pháp bảo cấm kỵ của hắn là pháp bảo có phạm vi sát
thương rất lớn.”
“Hôm qua Đại hoàng tử vội vàng rời đô, đi sứ Viêm Nguyệt Huyền Thiên
tộc, mà Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đã nhiều lần mời tộc ta cống nạp một
viên Thự Quang Chi Dương, thời gian Hoàng tử rời đi có ý vị sâu xa.”
“Phủ Thất hoàng tử có nhiều người, một tháng qua thường xuyên xuất hiện
ở xung quanh Tạo Vật cung, còn có mật thư lui tới với Ngũ hoàng tử, đang theo
Thiên Vương trấn giữ biên cương…”
“Trong phủ Thập hoàng tử từng xuất hiện khí tức của Thự Quang.”
“Bảy ngày trước khi chuyện xảy ra, có dị tộc tìm đến Bát hoàng tử, đưa ra
giao dịch thần bí, qua dò hòi, từng đề cập đến Tạo Vật cung, nhưng cụ thể chưa
biết.”
“Mười ngày trước, Tam hoàng tử từng tới thăm Tạo Vật cung, bàn chuyện
bí mật nửa canh giờ cùng với Cửu hoàng tử.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.