Quang Âm Chi Ngoại
“Ta không biết tại sao, lúc ấy ta từng hỏi, hắn nói đợi ta trưởng thành thì ta
sẽ biết, nhưng rõ ràng hắn chỉ sinh ra trước ta một nén nhang.”
“Cho đến ngày hôm nay, sau khi ta bị đưa đến nơi này…”
Ninh Viêm ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thanh.
“Ta đã biết đáp án, năm đó dù ta trốn ở đâu, hắn đều có thể dựa vào mối liên
hệ đặc biệt giữa chúng ta, cảm giác được ta.”
“Ta cũng cảm giác được rồi.”
Tay Ninh Viêm chỉ xuống mặt đất.
“Phía dưới có khí tức ca ca ta.”
Vừa dứt lời, lòng Hứa Thanh tức khắc nổi sóng.
“Khí tức không bình thường, ta khó có thể miêu tả, cảm giác duy nhất chính
là…
Vừa quen thuộc, vừa xa lạ, lại ẩn chứa cả chút quỷ dị.”
“Ta thử gọi hắn, nhưng hắn không đáp lại.”
Ninh Viêm chua xót, cảm xúc phức tạp, hôm đó đả kích hắn rất lớn.
Đặc biệt là khi cảm nhận khí tức của ca ca trong Thiên lao, khiến suy nghĩ
của hắn điên đảo, hắn nhớ rõ ràng ca ca và mẫu thân đã mất.
Nhưng hiện tại, hắn lại cảm nhận được khí tức của ca ca dưới Thiên lao.
Hắn không rõ là nguyên nhân gì, không biết tại sao lại như vậy, nhưng hắn
không phải trẻ con, hắn hiểu… Trong đó ẩn chứa bí ẩn rất lớn.
Hứa Thanh im lặng, ánh mắt nhìn xuống mặt đất.
Nơi này là tầng thứ ba, phía dưới còn có sáu tầng.
Mà nơi đây là Thiên lao Hoàng cung, chỉ có lệnh của Nhân Hoàng mới có
thể nhốt người tới đây.
“Người đã mất, nghi là chưa chết, nhưng lại xuất hiện trong Thiên lao chỉ có
Nhân Hoàng mới có quyền ra lệnh giam giữ… Hơn nữa Thập Nhất hoàng tử bị
nghi ngờ chưa chết, đã đánh cắp Thự Quang Chi Dương.”
“Mục đích của hắn, chưa rõ.”
“Sống hay chết, cũng chưa rõ.”
Hứa Thanh đưa tay xoa ấn đường. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới bức họa mẫu
thân Ninh Viêm. Hiện tại nhìn lại, dường như tất cả mọi thứ đều liên quan tới
cái chết của mẫu thân Ninh Viêm.
Mà Nhân Hoàng có bí mật rất lớn.
Quốc sư cũng thế.
Một lúc lâu sau, Hứa Thanh rời khỏi Thiên lao, trở về Chấp Kiếm cung.
Hắn không báo chuyện này cho người khác.
Mà điều tra Ninh Viêm không có kết quả, khiến vụ án không thể kéo dài
được nữa mà ngừng ở kết quả hiện giờ, cho đến đêm khuya, ở canh giờ thứ tám,
Chấp Kiếm cung trình toàn bộ văn bản điều tra.
Bốn cung khác cũng lần lượt nộp lên trên.
Kết quả chênh lệch từ các phương hướng khác nhau, tập hợp trước mặt
Nhân Hoàng. Theo Nhân Hoàng càng lật xem, sấm sét trên bầu trời càng nổ
vang, như có cơn tức giận bừng bừng sắp bùng nổ.
Nhưng cuối cùng, cơn giận này không rơi xuống. Nhân Hoàng nhắm mắt
lại, sau khi lắng lại rất lâu, trông Nhân Hoàng như già đi một chút nhưng khi
cặp mắt của hắn mở ra, uy nghiêm của Nhân Hoàng chuyên chế vô cùng, trấn
áp bát phương lại trở về. Ánh mắt hắn lộ ra sự quả quyết, rồi hắn tuyên bố một
Thánh chỉ chấn động với cả Nhân tộc.
Ngoài Hoàng cung, từ giờ trở đi, sẽ xây nên Thái Tử Hương, mười hai cây,
mỗi cây cao chín mươi chín trượng, cách chín trượng, có màu đỏ!
Ngoài ra hai Hoàng nữ là An Nhiên, An Bắc, mười hai Hoàng tử Hoàng nữ,
bao gồm cả An Hải, mỗi người dùng hồn huyết hòa vào một cây, khắc ấn bản
thần.
“Nếu các ngươi muốn đoạt đích, sóng ngầm cuồn cuộn đã gây loạn triều
cương, chi bằng đẩy lên trước sân khấu.”
“Từ hôm nay, mươi hai cây nhang đồng thời đốt cháy, theo biểu hiện các
Hoàng tử Hoàng nữ, có công cháy chậm, có sai cháy nhanh, một năm sau,
hương nào cao nhất, sẽ là… Thái tử!”
Thánh chỉ vừa xuất hiện, lòng người Hoàng Đô chấn động, thế lực khắp nơi
đều rung động. Nhân Hoàng vừa quyết đoán với việc lập Thái tử, vô cùng quả
quyết, đồng thời cũng xé nát mọi dòng nước ngầm, dẫn chuyện giành ngôi đi
theo đường lối đúng đắn.
Kể từ đó, tất cả đều đặt lên mặt bàn, ai muốn làm Thái tử, nhất định phải giữ
hương của mình cháy chậm nhất, như thế đến cuối cùng mới có thể đứng vững
cao ngất.
Mà không công không tội cũng không được, bởi vậy hương sẽ cháy liên tục.
Trong khoảng thời gian ngắn, từng hoàng tử chú ý đến chuyện mất trộm
Thự Quang Chi Dương trong Hoàng Đô, trong mắt ai nấy đều lộ ra ánh sáng
mãnh liệt.
Mà theo Thánh chỉ truyền ra, vụ mất trộm Thự Quang Chi Dương thành án
treo, không có người nhắc lại.
Ninh Viêm và lão Cửu cũng được thả ra, đại điện Hoàng cung đóng chặt,
bảy ngày không lên triều.
Trở lại phủ, sau lần này, tính cách Ninh Viêm có phần thay đổi, hắn tự khoá
mình trong từ đường.
Hứa Thanh biết, lúc này có thể Ninh Viêm càng thích ở một mình, nên hắn
nhìn từ đường, nhớ lại những gì trải qua trong một ngày qua, trong lòng hắn có
một đáp án.
“Kẻ vừa hạ cờ, thắng một ván.”
Cùng lúc này, cung môn Hoàng cung đóng lại, Hoàng Đô cởi bỏ lệnh cấm đi
lại ban đêm. Thời khắc ai nấy đều đang kinh ngạc trước chuyện Thái Tử
Hương, thì trong Hoàng cung, ở Thông Thiên các, gió lớn gào thét.
Nhân Hoàng đứng đó, chắp tay sau lưng, nhìn tinh cầu Cổ Hoàng khổng lồ
trước mặt.
Phía sau hắn, hư vô vặn vẹo, bóng dáng của quốc sư đột nhiên xuất hiện,
chắp tay với Nhân Hoàng, khẽ mỉm cười.
“Chúc mừng bệ hạ đã có quyết đoán cắt đứt ràng buộc cuối cùng.”
Ánh mắt Nhân Hoàng thâm thúy. Hắn vẫn không quay đầu lại, mà chầm
chầm mở miệng.
“Tuy ngươi là Tử Thanh Thái tử, nhưng hiện tại ngươi còn chưa khôi phục,
lại ở trong trọng địa Nhân tộc, ta muốn chém ngươi, không khó.”
Biểu cảm của quốc sư hiền hòa, hắn khẽ mở miệng.
“Ta chẳng qua là giúp bệ hạ hoàn thành giấc mộng mà thôi, huống hồ, bệ hạ
tự nhiên sẽ hiểu ta chỉ khẽ đẩy, phía sau còn có người khác."
“Còn là ai, thì bệ hạ đã có đáp án.”
Mặt của Nhân Hoàng không biểu cảm.
“Bệ hạ, đã có Thần Linh chú ý, cho nên nếu đã quyết đoán thì phải nhanh
chóng một chút, dù sao thì giao dịch này… Là xưa nay chưa từng có.”
Quốc sư mỉm cười, nói xong, cơ thể mờ dần rồi bay theo gió.
Thông Thiên Các yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vang vọng.
Trong gió, ánh mắt Nhân Hoàng như xuyên thấu qua mây mù, nhìn vào sâu
trong tinh cầu Cổ Hoàng…
Mưa ở Hoàng Đô rơi ba ngày.
Vào ngày thứ tư thì biến thành tuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.