Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1797: Người chờ đợi mấy ngàn năm



Mùa đông cứ đến đột nhiên như vậy. Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, cơn

lạnh gấp gáp lan rộng, khiến cho toàn bộ Hoàng Đô trong khoảng thời gian

ngắn bị tuyết phủ trắng xoá, nhũ băng treo đầy hiên nhà.

Nhìn bông tuyết trong không trung, cảm nhận gió lạnh đập vào mặt, Hứa

Thanh nghĩ tới quận Phong Hải, nghĩ tới Nam Hoàng Châu, nghĩ tới lúc còn

nhỏ.

Mặc dù tu luyện tới hiện tại, hắn đã sớm không còn cảm giác nóng lạnh

nhiều lắm, hắn có khả năng chống chịu cái lạnh vượt qua người phàm, nhưng

hắn vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Cái lạnh ấy đến từ ký ức trong lòng.

Mọi thứ thời thơ ấu đã sớm lắng đọng trong linh hồn, đi theo suốt cả đời.

Giờ phút này, trên đường tới Thái Học, Hứa Thanh vô thức nắm chặt cổ áo,

bước vào cửa Thái Học trong gió tuyết.

Vụ mất trộm Thự Quang Chi Dương không còn ai nhắc lại, còn Thự Quang

Chi Dương đã mất hiện tại lại không rõ tung tích. Chuyện này vốn nên treo

trong lòng các thế lực ở Hoàng Đô, nhưng cuối cùng… Hình như không có ai

để ý.

Còn nguyên nhân, Hứa Thanh đã từng phân tích.

“Vì có Nhân Hoàng ở đây.”

Nhân Hoàng đối với Nhân tộc là tồn tại chống đỡ cả trời.

Có thể trấn an lòng dân.

Còn đối với Nhân Hoàng, cảm quan của Hứa Thanh rất phức tạp. Trước khi

tới Hoàng Đô, Nhân Hoàng chỉ là một ký hiệu, trong cảm nhận của hắn, đó chỉ

là một tờ giấy trống trơn và xa lạ.

Khi tới Hoàng Đô, theo phán đoán đối với Nhân Hoàng, tờ giấy đã có màu,

chỉ là… Màu quá nhiều, cho đến hiện tại, thì trông khó bề phân biệt.

Hứa Thanh lắc đầu.

Nhưng hắn có một thói quen, giấu chuyện hắn không rõ dưới đáy lòng, ghi

lại từng điều. Trong quá trình đợi thời gian trôi đi, mọi chuyện sẽ lộ ra sơ hở và

manh mối, từ đó bổ sung toàn bộ vào.

Như vậy, sau khi nắm giữ đủ manh mối, mọi đáp án sẽ hiện lên trong lòng

hắn.

Mà Hứa Thanh biết chuyện quan trọng nhất bày ra trước mặt mình bây giờ

thật ra vẫn là tu vi.

“Đi xem xem trường phái Dị Tiên!”

Giây phút bước vào Thái Học, cơn rét lạnh bị ngăn cách, gió tuyết cũng vậy.

So với sự thay đổi thời tiết ở bên ngoài, Thái Học ở trong không gian riêng biệt

không khác gì trước kia.

Vẫn là biển người phun trào như cũ, vẫn là rộn rộn ràng ràng như cũ, vẫn là

tiếng thảo luận không ngừng như cũ.

Hoàn cảnh này đã sớm thành thói quen đối với Hứa Thanh đã tới đây hơn

một tháng. Hắn cất bước hoà nhập vào đám đông, như giọt nước rơi vào biển

rộng, không hề đáng chú ý. Hắn đi thẳng về bạch tháp của trường phái Dị Tiên

ở phía chính Đông.

“Lần trước ở bữa tiệc của An Hải công chúa, dáng vẻ đại thành của Trần

Đạo Tắc thuộc trường phái Dị Tiên trong lưu ảnh do Mộc Nam đến từ Ly Đồ

giáo lấy ra, trông rất giống hình thái thần linh của ta.”

“Lẽ nào hồn dệt của trường phái Dị Tiên và hình thái thần linh có hiệu quả

như nhau?”

Hứa Thanh rất động lòng với việc này.

Vì hình thái thần linh, sản phẩm thuộc về các loại cơ duyên xảo hợp ở trên

người hắn, hắn chưa từng thấy trên người người khác, ngay cả Cửu gia gia lúc

trước cũng thấy xa lạ.

Cho nên Hứa Thanh luôn thăm dò nên tu hành hình thái thần linh như thế

nào.

Nếu mỗi một lần triển khai hình thái thứ hai đều phải sử dụng huyết nhục

Xích Mẫu… Mức tiêu hao này, Hứa Thanh cũng không chịu nổi.

Lại càng không cần phải nói đến hình thái thứ ba.

“Dưới hình thái thứ nhất, ta có thể thể hiện ra lực lượng của Linh Tàng đại

viên mãn, thậm chí có thể sánh bằng Quy Hư tầng thứ nhất, kiểu tăng cường

này có thể nói rất lớn.”

“Còn hình thái thứ hai, gần bằng Quy Hư tầng thứ hai… Tuy có chênh lệch,

nhưng thực tế không khác biệt nhiều.”

“Mà hình thái thứ ba…” Hứa Thanh nhớ tới khi hắn thể hiện trước mặt Cửu

gia gia. Liên tưởng tới cường giả mình từng gặp, trong lòng hắn có phán đoán

bước đầu.

“Sức chiến đấu có thể sánh với Quy Hư tầng thứ ba!”

“Cho nên bây giờ trọng điểm tu hành của ta là phải hoàn toàn nắm giữ ba

loại hình thái thần linh.”

“Ngoài ra còn có tòa bí tàng thứ năm.”

Trong lúc Hứa Thanh trầm ngâm, thời gian trôi đi, sau nửa canh giờ, bạch

tháp của trường phái Dị Tiên xuất hiện trong mắt hắn.

So với tiếng ồn ĩ ở xung quanh, ở đây vẫn luôn yên tĩnh, trước cửa có thể

giăng lưới bắt chim, không người hỏi thăm, như bị vùi lấp trong lịch sử, bị thời

gian đào thải.

Đệ tử trong bạch tháp hôm nay không phải ba người mà chỉ có một, hắn

ngồi ở nơi đó ngáp ngắn ngáp dài, đang bị phái chủ răn dạy.

“Ngươi xem xem bên ngoài, nhiều học sinh như vậy, ngươi không thể đi ra

ngoài kéo thêm à.”

“Cứ tiếp tục như vậy, người làm việc còn không đủ, nhiều điển tịch như thế,

không thể để lão phu mỗi ngày sắp xếp được!”

“Tuy trường phái Dị Tiên chúng ta hiện tại không tốt, nhưng vẫn phải có

huy hoàng, cả ngày các ngươi chỉ nghiên cứu mấy tờ bào nhỏ, có ích gì chứ.”

Đệ tử bị răn dạy lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, xua tay.

“Được rồi, ngươi còn nói ta, ngày mai ta sẽ không tới nữa. Tờ báo nhỏ của

chúng ta không phải là vì trợ cấp cá nhân sao. Ngươi không cho chúng ta thứ gì,

chúng ta đưa tin mấy chuyện bát quái lý thú thì liên quan gì tới ngươi. Nếu

không thì thu phí đi, có loại tên ngốc muốn đến thẩm tra sách cổ, phải thu phí

thế nào.”

“Ngươi!” Phái chủ trường phái Dị Tiên trừng mắt, muốn nói nặng lời nhưng rốt cuộc vẫn lo đối phương thật sự không tới… Ngực hắn phập phồng mấy lần, đang cân nhắc nên mở miệng thế nào, mà sự xuất hiện của Hứa Thanh đã khiến hắn chú ý. 

Thế là, hắn thuận thế hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng, nhìn về phía Hứa Thanh.

Còn đệ tử đó cũng ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thanh rồi lười biếng mở miệng. “Trường phái Dị Tiên, mỗi khi xem một thẻ ngọc, thu phí một trăm linh thạch.” 

Trang phục giống nhau khiến hắn không nhận ra Hứa Thanh là người đã từng tới. Thật ra, trong Thái Học này, trừ khi tiếp xúc nhiều lần, nếu không sẽ rất khó phân biệt. 

Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, hắn vừa muốn nói, thì ngay lúc này, phái chủ nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra ra vẻ bất ngờ. “Sao ngươi lại tới đây nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.