Quang Âm Chi Ngoại
Đệ tử vừa nghe vậy cũng sửng sốt, hắn nhìn kỹ Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng hơi ngạc nhiên, chắp tay với phái chủ.
“Lão sư, ta muốn tìm hiểu thêm về trường phái Dị Tiên.”
“Được.” Ánh mắt phái chủ trường phái Dị Tiên sáng lên. Hắn xo tay, tiến
lên bắt lấy tay Hứa Thanh kéo vào bạch tháp, như sợ Hứa Thanh chạy thoát.
Hứa Thanh không thích ứng hành động này lắm, mà đệ tử đó thở dài, không
thèm để ý nữa.
“Ngươi là người có ngộ tính, lần đầu tiên ngươi tới, ta đã cảm nhận được.”
Giọng nói của phái chủ trường phái Dị Tiên có cả cảm khái.
“Ngươi chọn trường phái Dị Tiên là sự triệu hoán của sứ mệnh, là điều tất
nhiên sau khi bánh răng vận mệnh chuyển động, nếu ta không đoán nhầm, thì
ngươi vừa tiến vào Thái Học không lâu đúng không.”
Phái chủ trường phái Dị Tiên nói xong, giơ tay trái bấm năm đầu ngón tay
tính toán, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Hứa Thanh muốn nói lại thôi.
Hứa Thanh im lặng. Chút trò mèo này, đội trưởng thường dùng, nên hắn đã
quen rồi.
Thấy Hứa Thanh không chủ động hỏi, phái chủ trường phái Dị Tiên ho
khan, tự mở miệng.
“Khi trường phái Dị Tiên ta còn huy hoàng, lão tổ từng cảm ứng thiên địa,
thấy được một góc hình ảnh tương lai, để lại một tiên đoán. Tiên đoán nói,
tương lai có một ngày sẽ có một học sinh gia nhập trường phái Dị Tiên, từ đó
khai sáng ra đỉnh cao của trường phái Dị Tiên.”
“Lần trước gặp ngươi ta đã có cảm giác, nhưng không chắc chắn, bây giờ
gặp lại, không biết tại sao lại nghĩ về tiên đoán đó.”
“Ngươi rất có khả năng chính là người mà trường phái Dị Tiên chúng ta chờ
đợi mấy nghìn năm!”
Đệ tử đó bĩu môi, hắn cũng từng nghe lời này. Khi hắn tới, phái chủ cũng
nóiy như thế, hai đệ tử không tới hôm nay cũng giống vậy.
“Cũng không biết đổi câu khác.”
Nhưng nghĩ đến có thể gạt thêm một người nữa cũng tốt, nên đồng tử hai
mắt hắn co rút lại, tỏ ý ngạc nhiên, hắn thất thanh hét lên.
“Trời ơi.”
Hứa Thanh nhìn hai người khoa trương, bỗng cảm thấy trường phái Dị Tiên
có thể không thích hợp với mình…
Thấy đệ tử phối hợp như vậy, phái chủ trường phái Dị Tiên rất hài lòng. Hắn
nhanh chóng lấy ra một thẻ ngọc từ bên cạnh, trực tiếp đặt trong tay Hứa Thanh.
“Hài tử, hãy nhập thần niệm của ngươi vào, thành đệ tử hạch tâm của trường
phái Dị Tiên ta, sau đó mọi thứ ở đây đều mở rộng với ngươi, tương lai trường
phái Dị Tiên ngay ở trong tay ngươi!”
“Công pháp của trường phái Dị Tiên đặc thù, cho nên năm đó Nhân Hoàng
đặc biệt cho phép, có thể tự quyết định phương thức truyền thừa, cho nên lão tổ
đã định chỉ truyền cho hạch tâm.”
“Đến đây đi, gia nhập chúng ta, từ giờ cuộc đời ngươi sẽ mở ra cánh cửa
mới.”
Giọng nói của phái chủ trường phái Dị Tiên trào dâng, không ngừng khuyên
bảo.
Hứa Thanh nhìn thẻ ngọc trong tay. Nếu hôm nay tới đây, hắn đã có quyết
định, nên hắn không chần chờ, trực tiếp khắc ấn.
Thẻ ngọc toả sáng, Hứa Thanh trở thành đệ tử hạch tâm của trường phái Dị
Tiên.
“Ha ha, hoan nghênh gia nhập trường phái Dị Tiên.”
Phái chủ phấn chấn, đệ tử bên cạnh hắn cũng vui vẻ. Hai người họ nhìn
nhau, đều nhìn ra vẻ đắc ý khi vừa gạt được thêm một người gia nhập.
Phái chủ cho rằng trường phái Dị Tiên lớn mạnh, đệ tử cảm thấy trường phái
Dị Tiên vừa có thêm cu li làm việc.
Hứa Thanh không quá để ý, chắp tay mở miệng.
“Phái chủ, có thể cho ta xem công pháp của trường phái Dị Tiên không?”
“Không thành vấn đề.” Phái chủ cười ha ha, giơ tay tóm lấy, hơn mười thẻ
ngọc từ trong góc bay tới, toàn bộ đặt trong tay Hứa Thanh.
“Công pháp của trường phái Dị Tiên đều ở đây, ngươi xem từ từ, không
vội.”
Hứa Thanh gật đầu, tập trung xem xét, biểu cảm dưới lớp mặt nạ như có
điều suy tư.
Nội dung của thẻ ngọc rất phong phú, miêu tả cách tu hành của trường phái
Dị Tiên rất kỹ càng tỉ mỉ.
Nói về tổng thể thì công pháp này có yêu cầu đối với điều kiện tu hành.
Yêu cầu người có hồn lực tràn đầy.
Chỉ có người như vậy mới có thể hình thành đủ số lượng sợi hồn, về lý luận
sẽ dệt ra sinh vật thần tính hoàn chỉnh.
Nếu hồn lực không đủ, trong quá trình dệt sẽ dễ dàng hồn phi phách tán.
Ngoài ra, còn cần tưởng tượng ra hình ảnh của sinh vật thần tính, dùng sợi
hồn làm bút, hoàn thành.
Còn quá trình này sẽ tùy người mà khác nhau, nhưng tổng thể thì đều chậm
chạp.
Mà phái chủ, tiếp tục giới thiệu về trường phái Dị Tiên trong khi Hứa Thanh
đang xem xét.
“Trọng điểm của phái ta là tưởng tượng ra sinh vật thần tính, đã cho ngươi
hết rồi. Đây là sinh vật thần tính thích hợp nhất với trường phái Dị Tiên được
các thế hệ người lựa chọn ra từ trong vô số sinh vật thần tính, bên trong cũng
giới thiệu về số lượng sợi hồn cần thiết. So với công pháp, đây mới là tinh túy
của trường phái Dị Tiên ta.”
“Nhưng ngươi nhớ không thể mơ tưởng xa vời, nếu số lượng sợi hồn ngưng
tụ ra không đủ, không thể cố gắng đi quan tưởng.”
Khi phái chủ dặn dò, Hứa Thanh đang xem thẻ ngọc lưu ảnh của sinh vật
thần tính quan tưởng được, bên trong có khoảng mười loại, mỗi một loại đều
sinh động như thật.
Trong đó, số sợi hồn nhiều nhất là một trăm ngàn, ít nhất cần năm mươi
ngàn.
Nên hắn thử tu hành một lúc, nháy mắt đầu óc hắn hơi hoảng hốt, ánh mắt
xuất hiện vẻ mê ly.
Thấy vậy, phái chủ lắc đầu. Nể tình mình vừa gạt Hứa Thanh nên nhắc nhở,
hắn nhắc nhở một câu.
“Tu luyện công pháp của trường phái Dị Tiên cần tĩnh tâm ngưng thần, ở
trong một trận pháp cố định, lại tuyệt đối yên tĩnh mới tăng tốc độ. Ngươi luyện
ngay bây giờ, không có hiệu quả gì cũng là chuyện bình thường.”
“Thường thì tu luyện một tháng, tạo được một sợi hồn đã gọi là tư chất
không tồi, nếu có thể vượt qua ba sợi hồn, thì chính là thiên chi kiêu tử, vượt
qua mười sợi hồn, đó chính là tư chất lão tổ!”
Hứa Thanh chần chờ, hắn nhìn vào thức hải, ở đó… hiện tại có mười ngàn
sợi hồn đang lan tràn.
Phái chủ của trường phái Dị Tiên còn đang thao thao bất tuyệt nói về chi tiết
tu hành của trường phái Dị Tiên, dáng vẻ rất nhiệt tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.