Quang Âm Chi Ngoại
Dường như đoạn lời này, hắn đã bắt chước rất nhiều lần trong lòng nhưng
không có mấy lần chân chính thực hiện. Sự xuất hiện của Hứa Thanh đã cho
hắn cơ hội làm thầy người ta.
“Năm đó, lão tổ Lý Huyền Phong là hạng người thiên kiêu ngàn năm khó
gặp. Trong một tháng lão nhân gia hắn cảm ngộ được mười ba sợi hồn, khai
sáng tiền lệ của trường phái Dị Tiên ta!”
Phái chủ trường phái Dị Tiên ngạo nghễ mở miệng, đệ tử bên cạnh không hề
phản bác, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Rõ ràng, người có thể chọn trường phái Dị Tiên vào thời đại trường phái Dị
Tiên xuống dốc, dù khả năng bị gạt là rất lớn, nhưng trong lòng vẫn công nhận
và có chút tình cảm với trường phái Dị Tiên.
“Còn lão tổ Trần Đạo Tắc thì càng khó lường, lão nhân gia hắn là người
kinh diễm vô song ngàn năm khó gặp, một tháng đã cảm ngộ ra mười chín sợi
hồn!”
Phái chủ trường phái Dị Tiên nhìn Hứa Thanh, lời nói thấm thía.
“Cho nên ngươi phải nỗ lực tu hành, chỉ cần ngươi có thể cảm ngộ được
mười sợi hồn trở lên trong một tháng, như vậy phái chủ trường phái Dị Tiên
tương lai sẽ chính là ngươi!”
Nói xong, phái chủ trường phái Dị Tiên vỗ vai Hứa Thanh rồi lấy ra một vài
thẻ ngọc, đưa cho Hứa Thanh, sau đó mới rời đi, tiếp tục sắp xếp thẻ ngọc trong
bạch tháp.
Hứa Thanh đứng ở đó, đáy lòng chần chờ. Hắn cẩn thận xác định thức hải,
phát hiện sợi hồn lan tràn trong thức hải hiện giờ, chính xác là hơn mười ngàn,
rồi hắn nghĩ tới lời phái chủ nói. Hắn cảm thấy chuyện này không đúng cho
lắm.
“Sao nào, có phải nghe đến mức nhiệt huyết sôi trào hay không?” Trong lúc
Hứa Thanh đang suy tư, thì đệ tử trong bạch tháp đã đi tới thở dài bên cạnh Hứa
Thanh.
“Ta nói với ngươi, ngươi đừng tin chuyện ma quỷ này. Khi ta và hai sư
huynh khác tới, đều được báo cho biết như vậy, không khác một chữ nào.”
“Lần trước ta từng khuyên ngươi, ngươi cứ không nghe, giờ thì hay rồi,
khắc ấn thân phận đệ tử hạch tâm…Vậy là người đã bị buộc chặt với trường
phái Dị Tiên rồi.”
Trong đôi mắt đệ tử này lộ ra vẻ đồng tình.
“Nhưng nếu đã tới thì ngươi không thể hối hận, sau này đi theo chúng ta. Có
ngươi gia nhập, tờ báo nhỏ của chúng ta có thể in ra nhiều hơn rồi.”
Hứa Thanh nhìn đệ tử của trường phái Dị Tiên, suy đoán về tờ báo nhỏ
trong miệng bọn họ, nên hắn dò hỏi.
“Thái Học nhiều trường phái như thế, muốn hiểu mỗi ngày các trường phái
có chuyện gì xảy ra, cần hao phí rất nhiều thời gian. Thế là, trong Thái Học, đã
xuất hiện một ít tờ báo nhỏ tập hợp nhiều tin tức.”
“Bên trong bao gồm cử động của các trường phái và động tĩnh của học sinh
nổi danh trong trường phái, nhưng so với với tờ báo nhỏ trường phái khác, vì
trường phái Dị Tiên chúng ta đã lâu đời, còn có vị trí địa lý tốt, nên tuy không
quyền uy, nhưng doanh số vẫn ổn.”
“Hơn nữa, trọng điểm đưa tin của chúng ta là chuyện bát quái, nên càng
được hoan nghênh hơn.”
Nói tới tờ báo nhỏ, giọng điệu của đệ tử trường phái Dị Tiên có cả đắc ý.
“Đây là sản nghiệp mấy huynh đệ chúng ta làm ra, nào nào nào, ta dẫn
ngươi đi làm quen một chút.”
Nói xong, hắn kéo Hứa Thanh tới một nơi xa, ở nơi đó Hứa Thanh thấy rất
nhiều thẻ ngọc trống, sau khi được giới thiệu, Hứa Thanh biết những thẻ ngọc
trống này chính là tờ báo nhỏ.
Công việc của bọn họ là ghi chép tin tức bên lề lên thẻ ngọc, rồi buôn bán.
Còn nguồn tin từ ghi chép trong các thẻ ngọc không biết tìm được từ chỗ
nào.
Hứa Thanh cầm một cái, thần niệm đảo qua.
“Đêm qua có người nghe nói trường phái Dung Thần có tiếng kêu thảm
thiết, đêm hôm khuya khoắt ai đang tác quái, hãy xem tờ báo nhỏ của trường
phái Dị Tiên!”
“Học sinh thủ tịch của trường phái Thảo Mộc, là nàng!”
“Thân phận thật sự của Vân Trần trường phái Vạn Pháp là ai, sau khi tờ báo
ta tìm hiểu nhiều năm, cuối cùng đã lộ ra!”
“Hứa Thanh của Thánh Lan đại vực tiến vào Thái Học, ngươi muốn biết
trường phái của hắn ư, báo ta sẽ theo dõi mật báo việc này!”
Hứa Thanh yên lặng buông thẻ ngọc xuống.
“Sao vậy, tờ báo nhỏ của trường phái Dị Tiên chúng ta đủ mánh lới chứ.”
Đệ tử kia cười hi hi.
“Không tồi.”
Hứa Thanh bình tĩnh nói. Hắn không bài xích, nhập gia tùy tục, nếu gia
nhập trường phái Dị Tiên, hắn dứt khoát giúp đỡ sư huynh trước mắt cùng nhau
in ấn.
Trong lúc đó, phái chủ có tới vài lần, nhìn Hứa Thanh mới gia nhập cũng
biến thành như thế này, hắn thở dài nhưng không nhiều lời.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, sắc trời dần muộn, Hứa Thanh rời khỏi
trường phái Dị Tiên.
Khi ra khỏi Thái Học, bên ngoài tuyết đang rơi, Hứa Thanh suy nghĩ về
công pháp của trường phái Dị Tiên, đi thẳng về phủ, khoanh chân tĩnh tọa.
“Công pháp của trường phái Dị Tiên, rút ra hồn của mình, phối hợp với trận
pháp đặc thù, hình thành sợi hồn.”
“Công pháp này yêu cầu cực cao đối với hồn, nếu rút nhiều, linh hồn của
mình sẽ vỡ vụn, có nghĩa là muốn chết…”
“Đây cũng là nguyên nhân tu hành công pháp của trường phái Dị Tiên chậm
chạp, vừa tu luyện, còn phải vừa dưỡng hồn.”
“Còn số lượng sợi hồn…”
Hứa Thanh lấy ra thẻ ngọc sinh vật thần tính xem xét. Theo hắn, sinh vật
thần tính bên trong đều hơi tầm thường, dù sao với Hứa Thanh, Thần Linh hắn
từng gặp không chỉ là một.
Còn nguyên nhân khi hắn tu hành công pháp này lập tức xuất hiện mười
ngàn sợi hồn, vào lúc in ấn tờ báo nhỏ, Hứa Thanh đã tìm được đáp án.
“Ta có Thần nguyên.”
“Công pháp của trường phái Dị Tiên xét đến cùng thật ra là bắt chước Thần
nguyên, dựa vào hồn của bản thân mình dệt thành sinh vật thần tính, cũng là bắt
chước giống vậy.”
“Thông qua loại phương thức này, khiến hồn có sẵn đặc tính của Thần
nguyên, từ đó huyễn hóa nó ra, như hiển lộ áo giáp ra ngoài… Cho đến cuối
cùng, bằng một ý niệm, thay đổi mọi thứ của bản thân.”
“Cho nên, nguyên lý của nó phải là một ý niệm của Hạ Tiên, Tiên thể tự
thành.”
“Nếu thật sự có thể tu luyện đến cực hạn, bắt chước từng bước theo lý luận,
dệt từ sinh vật thần tính cho đến Thần Linh…”
Hết chương 1866.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.