Quang Âm Chi Ngoại
“Mà bản thân ta có Thần nguyên, không cần bắt chước. Chỉ bằng một ý
niệm đã có thể sinh ra ra số lượng sợi hồn tương đương, mỗi một sợi hồn đều do
Thần nguyên biến thành.”
Hứa Thanh trầm ngâm, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Kết hợp phương
pháp của trường phái Dị Tiên, Hứa Thanh biết phán đoán trước đó của hắn
không sai.
Hình thái thần linh của hắn và trường phái Dị Tiên quả thật có hiệu quả như
nhau ở một mức độ nhất định.
Chẳng qua cơ thể do trường phái Dị Tiên biến thành có bản chất là khí tức
của tu sĩ, cẩn thận quan sát, có thể thấy từng dấu vết của sợi hồn.
Mà sau khi hình thái thần linh triển khai, thứ tràn ra là uy áp của thần tính,
trông như trọn vẹn nhưng thực ra lại là từ hư hóa thật.
Có thể dễ dàng thấy được điểm khác biệt.
Ngoài ra, công pháp của Nhân tộc có đủ loại, các kiểu thuật tu luyện đều có,
lại thêm Thần Linh tồn tại vô số năm qua, sinh vật thần tính bị nghiên cứu,
khiến cho có quá nhiều cách có thể hình thành một cảnh giống như hình thái
thần linh của Hứa Thanh.
Nhưng nếu cẩn thận nghiên cứu, sẽ phát hiện bản chất hoàn toàn khác biệt.
Chỉ có trường phái Dị Tiên… Có bản chất tương tự.
“Vậy thì ta dựa theo phương pháp của trường phái Dị Tiên, có lẽ cũng có thể
giúp ta nắm giữ hình thái thần linh thuận lợi hơn.”
Ánh mắt Hứa Thanh lóe sáng.
“Hình thái thần linh ta từng triển khai trước đó do Thần tàng biến thành.”
“Nhưng nếu ta hoá Thần nguyên trong ba Thần tàng thành không, luyện hóa
toàn bộ thành sợi hồn, rồi dùng cách dệt sợi hồn của trường phái Dị Tiên, hình
thành ba loại hình thái thần linh…”
“Về lý luận có thể bỏ quả hạn chế phải mở từng tầng của hình thái thần linh,
ví dụ như hình thái thứ ba… Vì ta không phải dùng một toà Thần tàng chống
đỡ, mà dùng Thần nguyên của ba tòa Thần tàng để dệt.”
“Đồng thời, cũng không chỉ giới hạn ở ba loại hình thái, thậm chí có thể
hình thành hình thái thứ tư, chỉ cần đủ sợi hồn, chỉ bằng một ý niệm là có thể
biến hóa muôn vàn!”
Hứa Thanh động lòng. Sau khi nhắm mắt, hai tay hắn bấm pháp quyết, lần
nữa hình thành sợi hồn theo phương pháp của trường phái Dị Tiên.
Trong phút chốc, tòa thần tàng thứ nhất huyễn hóa ra sau lưng hắn, từng tia
Thần nguyên bay ra từ bên trong, tập trung trong thức hải của Hứa Thanh, độ
thuần thục sợi hồn của hắn cũng tăng vọt.
Rất nhanh, đã có khoảng một trăm ngàn sợi hồn.
“Tiếp tục!”
Tòa thần tàng thứ hai phía sau Hứa Thanh ầm ầm xuất hiện, từng tia sợi hồn
lao ra sau khi luyện chế.
Một trăm ba mươi ngàn, một trăm tám mươi ngàn, hai trăm năm mươi
ngàn… cuối cùng, xuất hiện ba trăm mười ngàn sợi hồn.
Khống chế nhiều sợi hồn Thần nguyên như vậy, Hứa Thanh thấy rất mất
sức, hắn biết là do hắn chưa hoàn toàn thuần thục cách dệt hồn của trường phái
Dị Tiên.
Cho nên hắn tạm dừng luyện chế, mà dựa theo hình ảnh tham chiếu của
trường phái Dị Tiên, thử hình thành từng sinh vật.
Tuy chưa thuần thục, nhưng sợi hồn Thần nguyên của Hứa Thanh quá
nhiều, cho nên phía sau hắn xuất hiện từng bóng dáng đáng sợ toả ra dao động
thần tính, sau đó liên tiếp huyễn hóa ra.
Nếu hiện tại có đệ tử của trường phái Dị Tiên ở đây nhìn thấy cảnh tượng
này, nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Bởi vì trong nhận thức của bọn họ, trên lý luận sinh vật thần tính có thể hình
thành trong trường phái, hiện tại lại lần lượt xuất hiện ở chỗ Hứa Thanh.
Mỗi một sinh vật đều sinh động như thật, uy áp tràn ra mạnh đến mức vượt
qua phạm trù bản thân sinh vật thần tính.
Nhưng Hứa Thanh chưa thỏa mãn. Đối với hắn, những sinh vật này chỉ là
cách gia tăng độ thuần thục. Hắn không ngừng điều khiển sợi hồn tạo ra từng
sinh vật thần tính, cuối cùng tâm niệm tan ra, toàn bộ sinh vật thần tính biến
mất, hoá thành ba trăm mười ngàn sợi hồn, hội tụ lại với nhau.
Trong đầu Hứa Thanh hiện lên hình thái thần linh tầng thứ nhất của, hắn lấy
nó làm tham chiếu, bắt đầu chế tạo.
Vì đủ hiểu biết, cộng thêm độ thành thục khi dệt sợi hồn trường phái Dị
Tiên của Hứa Thanh đã ở mức nhất định, nên hình thái thần linh đầu tiên chợt
xuất hiện.
Đứng sừng sững trong mật thất, tràn ra uy áp khiếp người.
Uy áp đó rất khác với hình thái thần linh đầu tiên mà Hứa Thanh thường
triển khai.
Nó bao gồm ý chí Thần Linh còn ẩn chứa đặc tính của trường phái Dị Tiên,
quan trọng nhất là Hứa Thanh phát hiện hắn có thể thiêu đốt nó chỉ bằng một ý
nghĩ.
Tạo ra lực xung kích cực lớn, mạnh mẽ phá vỡ gông cùm xiềng xích và màn
chắn, thúc đẩy tu vi của mình tăng lên.
Nhận thức này khiến Hứa Thanh thở dồn dập, mở to hai mắt.
“Trường phái Dị Tiên đúng là dị pháp khác biệt!”
“Trông như luyện chế sợi hồn, dệt thần tính, nhưng tất cả đều là biểu tượng.
Chỗ khủng bố đích thực của nó…”
“Nó có thể hoá Thần nguyên thành lực lượng phá cảnh!”
“Khi thiêu đốt thần ảnh đến cực hạn hóa thành động lực cực lớn, mạnh mẽ
đột phá vách chướng của Đoạn Tiên, tiếp tục con đường phía trước, xông ra con
đường mới, mượn Thần thành Tiên, tự thành Dị Tiên.”
Hứa Thanh chấn động. Ngay lúc này, ngoài mật thất hắn bế quan truyền đến
tiếng gõ cửa rất nhỏ, cùng với giọng của đội trưởng.
“Tiểu sư đệ, có ở trong không, tối nay trăng thanh gió mát, bông tuyết bầu
bạn, khí lạnh thêm lên, rất… Rất thích hợp để làm một chuyện nhỏ, nhưng ta
cần người tiếp ứng, ngươi có đi hay không?”
Lúc đang nói, hiển nhiên Đội trưởng không biết dùng phương pháp gì, phát
hiện ra trạng thái của Hứa Thanh, cho nên cánh cửa mật thất của Hứa Thanh im
hơi lặng tiếng mở ra.
Đội trưởng mặt mũi tràn đầy đắc ý đi vào, quơ quơ tay phải.
“Thế nào, Tiểu A Thanh, thủ pháp mở ra cánh cửa mật thất cách cấm chế và
trận pháp này của ta, có phải rất thần kỳ hay không.”
“Ta nói với ngươi, một chiêu này, là một người bạn thân ta quen biết sau khi
đến Hoàng Đô, dạy cho ta đấy.”
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn Đội trưởng, lại nhìn cánh cửa mật thất một chút,
trong lòng cũng dâng lên cảm giác kỳ dị. Phải biết rằng cấm chế mật thất này,
ngoài bản thân nó có, chính hắn cũng tăng thêm mấy lần.
Dù không thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng muốn đơn giản, lại lặng yên
không một tiếng động mở ra như vậy, độ khó cực lớn
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.