Quang Âm Chi Ngoại
Hắn cảm giác được có một dao động hồn chủng màu xanh đột nhiên xuất
hiện ở nơi đó.
“Đây là…”
Cùng lúc đó, giọng nói của phái chủ trường phái Dị Tiên cũng truyền tới từ
tầng trên bạch tháp.
“Đạo bất đồng, lão phu không rảnh gặp ngươi. Bây giờ, mời các ngươi lập
tức rời đi, đừng quấy rầy học sinh trường phái ta tu hành.”
So với vẻ bình thản của phái chủ trường phái Dung Thần, giọng điệu của
phái chủ trường phái Dị Tiên ngông cuồng và kiêu ngạo hơn rất nhiều. Điều này
quyết định bởi địa vị, bây giờ Dung Thần là trường phái quan trọng, tất nhiên là
bình thản; mà Dị Tiên muốn quật khởi, nhất định phải cấp tiến.
Lời này rơi vào trong tai đám người trường phái Dung Thần làm bọn họ cảm
thấy hơi chói tai, nhưng nét mặt của phái chủ trường phái Dung Thần vẫn như
thường. Hắn không quan tâm, thu mắt lại, nhìn về phía học sinh Dị Tiên trong
bạch tháp, giọng nói ôn hoà, mang chút cảm thán.
“Thái Học chú trọng trăm hoa đua nở, thế nên lão phu cũng hoan nghênh
trường phái Dị Tiên sống lại. Chỉ khi các trường phái tranh đua mới có thể sửa
cũ thành mới, tạo ra con đường phù hợp với hiện trạng tộc chúng ta.”
“Nhưng nếu dùng phương pháp tà ác, thậm chí dùng tính mạng của học sinh
để sống lại thì lão phu không thể chấp nhận, Thái Học không thể chấp nhận,
Nhân tộc cũng không thể chấp nhận được.”
“Lão phu đọc sách cổ, xác minh lịch sử và phát hiện, ngày xưa trường phái
Dị Tiên chưa từng xuất hiện thứ gọi là đạo chủng Dị Tiên, đây là vật ngoại lai
mới xuất hiện. Trên căn bản, thứ được gọi là đạo chủng Dị Tiên trong thân thể
các ngươi tồn tại vấn đề cực lớn.”
“Lão phu đã nghiên cứu qua về đạo chủng này, đây là một thủ đoạn tà ám.
Một khi hấp thu, tính mạng, tu vi, thậm chí suy nghĩ của ngươi đều sẽ bị người
ta khống chế.”
“Hơn nữa… Bên trên chỉ cần suy nghĩ, các ngươi sẽ phải trả một cái giá cực
đắt, nặng thì mất mạng, nhẹ thì mất hồn.”
“Vì thế, hôm nay lão phu tới đây là muốn báo cho trường phái Dị Tiên biết
chớ có sử dụng thủ đoạn cực đoan như vậy, cũng muốn báo cho các học sinh
hãy nhanh chóng lấy ra đạo chủng trong thân thể, nếu không chắc chắn sẽ gặp
nguy hiểm.”
Hắn vừa nói xong, nội tâm phần lớn người trong trường phái Dị Tiên đều
nổi sóng. Trên thực tế, bọn họ đều nghĩ tới những điều đối phương nói. Nhưng
sự tăng trưởng đạo chủng mang đến cùng với cách nói so sánh với công pháp
cấp Hoàng làm bọn họ xem nhẹ điều này.
Lúc này, lời nói và thân phận của phái chủ trường phái Dung Thần đã nhắc
lại chuyện này, làm bọn họ không thể không trầm tư.
Hứa Thanh cũng thừa nhận vị phái chủ trường phái Dung Thần quen thuộc
này rất am hiểu dùng lời nói để mê hoặc, cách nói này thật sự có thể khiến lòng
người bất an.
“Không biết phái chủ trường phái Dị Tiên hoá giải thế nào?”
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía tầng trên bạch tháp.
Bạch Tháp Dị Tiên, hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh, tầng trên của Bạch Tháp truyền đến tiếng cười giễu của
phái chủ Dị Tiên.
“Thân là phái chủ Dung Thần lại ăn nói bậy bạ, làm nhục thân phận!”
Sau tiếng cười giễu, bóng dáng của phái chủ Dị Tiên lộ ra ở tầng trên, hắn
cất bước đi ra, đứng trong đại sảnh, nhìn về phía phái chủ Dung Thần với ánh
mắt lạnh lẽo, quát tháo.
“Ngươi đọc sách cổ? Ngươi chứng thực lịch sử? Ngươi chắc chắn quá khứ
trường phái Dị Tiên ta không có đạo chủng Dị Tiên chứ?”
“Vậy thì ngươi xem xem, đây là cái gì?”
Nói xong, tay phải của phái chủ Dị Tiên nâng lên, chỉ về phía tầng trên, lập
tức, tầng trên truyền ra một luồng dao động sợi hồn kinh khủng, dao động này
rất mạnh, vượt qua tất cả, gần ba mươi vạn sợi.
Mà giây phút dao động này truyền ra, một màn sáng huyễn hóa ra, hiển lộ
một bóng dáng cực lớn ở bên trong.
Đó rõ ràng là một sinh vật thần tính, Địa Tử.
Nhưng lại khác với con phái chủ Dị Tiên dệt ra trước đó, Địa Tử xuất hiện
lúc này mang nét tang thương, khí tức trên thân hùng hậu đến cực hạn, vượt qua
phạm trù của Địa Tử, cho người ta cảm giác Quy Hư, mà không phải là Quy Hư
bình thường.
Dao động sợi hồn đó cực kỳ đáng sợ, trong thân thể nó còn ẩn chứa một
mảnh bông tuyết màu xanh, lóng lánh ánh sáng, kết nối với tất cả sợi hồn.
Đó chính là đạo chủng.
Mắt thấy như vậy, phái chủ Dung Thần im lặng, tu sĩ Dung Thần, bao gồm
cả Thất hoàng tử ở bên cạnh hắn đều nhíu mày.
Đám người trong Bạch Tháp đều kinh ngạc.
Có người đoán được lai lịch của Địa Tử, nhưng suy đoán này lại khiến tâm
thần của bọn họ sôi trào.
“Đây là lão tổ Trần Đạo Tắc của trường phái Dị Tiên ta!”
Âm thanh của phái chủ Dị Tiên vang vọng trong Bạch Tháp.
“Bên ngoài đồn đãi, năm đó sau khi lão nhân gia hắn đại thành, dệt thành
Địa Tử thì tịch diệt mà chết, thành thây khô được lưu giữ trong trường phái Dị
Tiên của ta, nhưng trên thực tế, sao lão nhân gia hắn có thể chết đơn giản như
vậy!”
“Lão tổ Trần Đạo Tắc của phái ta đã lựa chọn ngủ say, dùng bản thân nghiên
cứu đạo chủng!”
“Trong thân thể lão tổ sớm có đạo chủng, đâu giống không có gì như ngươi
nói!”
“Vả lại, bản thân lão tổ đã dung hợp đạo chủng, làm sao có khả năng chỉ cần
một ý niệm của bề trên thì tiêu vong như ngươi nói, bề trên ư? Ngươi nói cho ta
biết ai là bề trên của lão tổ!”
Phái chủ Dị Tiên vung tay áo, ngạo nghễ mở miệng, sau đó quay đầu nhìn
về phía học sinh nhà mình.
“Các ngươi cũng mở to mắt xem thật kỹ. Lưu ảnh này có phải là giả hay
không, tất nhiên là các ngươi có thể phân biệt được, mà hiện giờ lão tổ vẫn đang
ngủ say, các ngươi hãy nhìn cho rõ, có phải đạo chủng của lão tổ cũng giống các
ngươi hay không!”
Trong lòng của đệ tử trường phái Dị Tiên đều sôi trào, trước đó bọn họ chú
ý đến bông tuyết màu xanh trên đầu lão tổ giống y hệt cái mà bọn họ dung hợp.
Sự thực thắng hùng biện, cũng có thể phá hủy tất cả lời đồn.
Ánh mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng kỳ dị, đã biết tồn tại mình cảm giác được
trước đó là ai, nhưng cũng rất bất ngờ, hắn không ngờ Trần Đạo Tắc của trường
phái Dị Tiên lại giả chết
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.