Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1833: Khóa chặt ngọn nguồn! (2)



Nhưng trên thực tế... Ngày đó nơi đây, tính cả người áo đen, không phải bốn

người, mà là năm người.

Còn có một người, cũng ở nơi đây.

Chỉ là sự tồn tại của người nọ, ba học sinh trường phái Dị Tiên kia không

nhìn thấy được, chỉ có người áo đen này, bởi vì liên hệ trong cõi sâu xa, cho nên

có thể nhìn thấy được.

Cũng chính bởi vì vậy, bị Hứa Thanh giờ phút này dùng một loại thuật pháp

không thể tưởng tượng nổi, gián tiếp nhìn thấy.

Bóng dáng thêm ra kia, mặc một bộ trường bào màu trắng, đeo mặt nạ Thái

Học trên mặt. Hết thảy nhìn như lạ lẫm, nhưng thần vận tràn ra lộ ra trong ánh

mắt, khiến sát ý trong lòng Hứa Thanh đột nhiên nổi lên.

Ánh mắt này làm hắn nghĩ tới vị phái chủ trường phái Dung Thần mình nhìn

thấy khi tiến vào Thái Học lần đầu tiên.

Lúc ấy, hắn vẫn còn nghi vấn về người kia.

Giờ phút này kết hợp với tiếng hừ lạnh quen thuộc kia, cùng thần vận hiển

lộ ra trong mắt bóng dáng, một đáp án xuất hiện dưới đáy lòng hắn.

“Phái chủ trường phái Dung Thần, chính là... Bạch Tiêu Trác!”

Hứa Thanh thì thào trong lòng, tay phải nhẹ nhàng vung lên, ngọn lửa trước

mặt hắn tan đi. Sau khi ốc xá một lần nữa biến đen nhánh, hắn thản nhiên mở

miệng.

“Nhìn như thế lâu, ngươi cũng nên hiện thân rồi.”

Giọng nói của Hứa Thanh vang vọng trong ốc xá yên tĩnh này. Mấy nhịp thở

sau, âm thanh khàn khàn truyền ra từ trong nơi hẻo lánh của ốc xá.

“Không hổ là Hứa vực tôn, không những có thể tìm được nơi này, lại còn có

thủ đoạn như thế... Quả thực kinh người.”

Giữa lời nói, một người áo đen giống hệt người Hứa Thanh vừa nhìn thấy đi

ra từ trong hư vô, hiện ra trong ốc xá.

Hứa Thanh quay đầu nhìn lại.

“Ngươi không phải vị kia.”

Hắn bình tĩnh mở miệng. So với người áo đen kia, thì khí tức và cảm giác

của người trước mắt đều khác nhau.

“Ta quả thật không phải, nhưng tương lai cũng có thể phải.”

Người áo đen đứng tại chỗ, quan sát kỹ Hứa Thanh, còn gương mặt hắn thì

hoàn toàn mơ hồ.

Hắn nhìn rất chân thành, Hứa Thanh cũng đang nhìn chăm chú giống vậy.

Hồi lâu sau, người áo đen nâng tay phải lên, một thẻ ngọc bay ra, rơi vào

phía trước Hứa Thanh.

“Cố chủ, là Thất hoàng tử, trong này là tất cả chứng cứ, ta đã giúp ngươi thu

thập hoàn chỉnh, làm như thế nào, thì ngươi tự quyết định.”

Nói xong, hắn quay người, đi ra ngoài, bóng dáng dần dần mơ hồ.

Hứa Thanh nghe vậy, sát ý bốc lên trong lòng, nhưng hắn không đi nhìn thẻ

ngọc, mà nhìn bóng dáng dần dần biến mất của người áo đen. Sau khi suy đoán

thân phận của người này, hắn bỗng nhiên mở miệng.

“Có thời gian, thì về đi thăm Ninh Viêm một chút đi.”

0

Bên trong ốc xá, theo người áo đen rời đi, một lần nữa yên tĩnh lại.

Hứa Thanh cầm lấy thẻ ngọc trên mặt bàn, dung nhập thần niệm, chậm rãi

xem xét. Hồi lâu sau, khí lạnh nồng đậm dâng lên trong mắt hắn. Khi hắn ngẩng

đầu ngóng nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, cái lạnh này cũng theo đó mà thấm vào

trong đêm, trở thành bút.

Lại lấy gió đêm làm đao vẽ, lấy yên tĩnh làm vận, lấy vũ trụ vô tận làm giấy,

lấy ánh sao và ánh trăng làm mực, vẽ ra một bức tranh trước bình minh tảng

sáng.

Bóng dáng Hứa Thanh dần dần mơ hồ bên ngoài bức họa này, cuối cùng

biến mất, không thấy tung tích.

Lúc xuất hiện, hắn đã đi vào đầu đường bên trong bức họa, cất bước đi xa,

hướng đến Thái Học.

Hắn nghe nói, cuộc thi đấu giữa trường phái Dị Tiên cùng trường phái Dung

Thần tiến hành bình thường, mà bạch tháp của trường phái Dị Tiên đã cởi bỏ

phong ấn tối nay.

Giờ phút này càng tiến lên, ánh sáng bình minh phía sau hắn từ từ cắt ra

đêm đen nhánh. Ánh sáng này đang xé tan bóng đêm, mang đến hi vọng mới

cho thiên địa.

Dường như hết thảy đều đang thức tỉnh, hết thảy đều đang lại bắt đầu lại từ

đầu.

Cũng giống như bạch tháp của trường phái Dị Tiên trong Thái Học lúc này.

Bên trong bạch tháp, phái chủ trường phái Dị Tiên một thân một mình, yên

lặng ngồi ở đó, ngồi một đêm.

Hắn nhìn màu đen dần dần nhạt đi bên ngoài, nhìn ánh sáng ban mai chiếu

xuống, nhìn... Một bóng dáng xuất hiện ở đó.

Bóng dáng này giẫm lên ánh sáng ban mai, bước từng bước một, đi vào

trong bạch tháp.

“Phái chủ.”

Hứa Thanh khom người, nhẹ giọng mở miệng.

Ánh mắt của phái chủ trường phái Dị Tiên, rơi vào trên bóng dáng cõng ánh

nắng này. Hắn nhớ kỹ đệ tử này, cũng nhớ lúc đối phương gia nhập trường phái

Dị Tiên, trường phái Dị Tiên còn đang xuống dốc.

Càng nhớ kỹ đệ tử này từng làm hắn cảm thấy rất có tư chất, nhưng cuối

cùng theo trường phái Dị Tiên khôi phục và lớn mạnh, người có tư chất càng

ngày càng nhiều, đối phương đương nhiên mất đi sự chú ý của mình.

Nhưng hắn không ngờ tới, sau khi trường phái Dị Tiên cởi bỏ phong ấn,

người này... Sẽ là người đầu tiên, cũng có thể là một người duy nhất đến.

Khi thổn thức và cảm khái trở thành phức tạp, lan tràn trong đáy lòng hắn,

Hứa Thanh đi đến giá đỡ thẻ ngọc ở bên cạnh.

Hắn muốn tìm kiếm ghi chép liên quan đến trường phái Dung Thần trong

trường phái Dị Tiên. Đối với trường phái Dung Thần có lý niệm hoàn toàn

không hợp với Dị Tiên, trường phái Dị Tiên đương nhiên có rất nhiều ghi chép.

Đặc biệt là tờ báo nhỏ lúc trước, dù phần lớn là bịa đặt, tin đồn thất thiệt,

nhưng trong đó ít nhiều cũng ẩn giấu một chút ngọn nguồn.

Hứa Thanh dự định xem xét cẩn thận và toàn diện một chút, dùng điều này

để xác minh phán đoán của mình, đồng thời sắp xếp cách làm việc trong lòng.

Thất hoàng tử, đã là người chết trong lòng hắn mà mục đích của hắn cũng

không chỉ là một Thất hoàng tử.

“Bạch Tiêu Trác...”

Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, đi đến bên cạnh giá đặt thẻ ngọc, bắt đầu

tìm kiếm.

Nhìn Hứa Thanh, phái chủ trường phái Dị Tiên muốn nói lại thôi, cho đến

hồi lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng.

“Huyền Lôi Tử, từ hôm nay về sau, khả năng sẽ không còn trường phái Dị

Tiên nữa, thân phận hạch tâm của ngươi có thể tự động hủy bỏ, ngươi cũng có

thể đào ra đạo chủng, để tránh ảnh hưởng tiền đồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.