Quang Âm Chi Ngoại
Loại ý nghĩa này, học sinh bình thường còn chưa ý thức được, nhưng phần
lớn thế lực khắp nơi bên ngoài đã hiểu ra, trong lòng ai ai cũng phức tạp. Đồng
thời, bọn họ cũng tiên đoán được, trường phái Dị Tiên... Từ đây sẽ thuộc về
Hứa Thanh.
Cho dù nhìn từ thân phận ngọn nguồn của Hứa Thanh, hay là cống hiến khai
thác của hắn đối với trường phái Dị Tiên, đều khiến cho trường phái này, từ nay
về sau sẽ hoàn toàn thuộc về một mình Hứa Thanh.
Đây chính là trường phái của hắn!
Các bên lâm vào trầm tư, nhưng bài luận mai sau củaHứa Thanh, còn chưa
kết thúc.
“Mười vạn sợi hồn, có thể dệt Địa Tử, hai mươi vạn sợi hồn, có thể thành
Thiên Khôi, còn thân ba mươi vạn sợi hồn, tên là Đế Thần... Tiếp theo, còn có
thân hình năm mươi vạn sợi hồn!”
Nói rồi, Hứa Thanh khép kín hai mắt, hình thái thần linh tầng thứ nhất sau
lưng ầm ầm tản ra, một trăm ba mươi vạn sợi hồn mở rộng, một lần nữa che phủ
màn trời.
Trong lúc thế gian u ám, những sợi hồn này nhanh chóng co vào, một lần
nữa hội tụ, một lần nữa dệt, hóa thành sương độc màu đen, tạo ra thân thể Ma
Thần.
Càng có áo giáp tràn ngập toàn thân, sương mù sau lưng hóa thành áo
choàng bay phất phới, che đậy bầu trời.
Mục nát và kịch độc bùng nổ trên thân thể này, đen nhánh và lành lại, lan
tràn tứ phương.
Hứa Thanh mở ra hai mắt, trong mũ giáp của Thần ảnh sau lưng hắn, cũng
xuất hiện u hỏa, lạnh lẽo nhìn thiên địa, như ma.
“Đây là Ma Thần.”
Giọng nói của Hứa Thanh hơi khàn khàn, giọng điệu lộ ra vẻ lạnh lùng.
Tu sĩ các phương, tận mắt thấy Ma Thần, cảm giác độc của nó, nét mặt đột
biến.
Thần ảnh thứ nhất, bọn họ cảm thấy cũng được, nhưng Thần ảnh thứ hai
này, bọn họ cảm nhận được tử khí nồng đậm.
Không đợi mọi người tiếp tục cảm giác, Hứa Thanh nâng hai tay lên, hình
thái thần linh tầng thứ hai sau lưng hắn, ầm vang khuếch tán, xuất hiện biến hóa
kỳ dị.
Màu tím xuất hiện trong bóng tối này trở thành tóc dài, không ngừng lan
tràn, cho đến khi rơi trên mặt đất, nhìn từ xa giống như thác nước màu tím, nhìn
thấy mà giật mình.
Khôi giáp biến mất, bộ mặt lộ ra tướng mạo của Hứa Thanh, còn thân thể lại
càng tà dị, bên ngoài xương cốt như thủy tinh, lượn lờ vô số tơ máu, biến thành
huyết nhục, đồng thời còn có lượng lớn tơ máu như xúc tu, khuếch tán ra tứ
phương.
Sau lưng, huyết nhục hình thành cánh khổng lồ, còn mọc ra lông vũ màu
tím, giờ phút này hơi động một chút, thiên địa đã thất sắc, gió nổi mây phun.
Cuối cùng là sau lưng nó, một vầng... Tử Nguyệt chậm rãi dâng lên!
Hình thái này xuất hiện, làm Thái Học bùng nổ dị chất, hoàn toàn mịt mù,
nhưng lực lượng dị chất này xâm nhập bị kiềm chế, nó chỉ là khí tức.
Khí tức Thần linh.
“Thần này tên Tử Nguyệt, trăm vạn sợi hồn có thể tạo nên.”
“Mà tất cả, đều là Dị Tiên.”
Hứa Thanh đứng trước hình thái thần linh tầng thứ ba, chậm rãi mở mắt ra.
Mà tu sĩ các phương, giờ phút này đã hoàn toàn chấn động. Trong lúc đang
bị thân hình Tử Nguyệt của Hứa Thanh làm rung động, giọng nói của Hứa
Thanh còn đang vang vọng.
“Đây, chính là phương pháp của trường phái Dị Tiên, không cần dùng tài
liệu có thần tính thay thế thân thể, cũng không cần người không ra người không
quỷ không quỷ. Một ý niệm của Dị Tiên, có thể nghịch chuyển thiên địa, tự
thành tiên thân.”
“Dệt Thần linh, đột phá ràng buộc của bản thân, đây là dị.”
“Điều khiển Thần linh, chiến đấu vì mình, ấy là tiên.”
“Đây chính là trường phái Dị Tiên.”
“Có một lý niệm của Trường phái Dung Thần, ta tán đồng. Thần linh, chỉ là
công cụ, nhưng chúng ta không cần trở thành thần, lấy tiên đạo, biến nó thành
công cụ, không phải là không thể.”
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, âm thanh quanh quẩn trong lòng người.
Mà từ xa nhìn lại, Hứa Thanh giờ khắc này, cho dù trong mắt hay trong lòng
mọi người, địa vị và thân phận của hắn đang không ngừng tăng lên.
Hắn là Vực tôn một tôn, hắn gánh vác Đế Kiếm, hắn là căn nguyên Dị Tiên.
Hắn trước chém hoàng tử, sau lại hiện ra ba vị Thần kinh khủng, hết thảy phối
hợp với lời nói của Hứa Thanh thời khắc này, khiến cho khí thế của hắn ở ngay
đây trực tiếp lên đến đỉnh cao.
Loại đỉnh cao này, cũng chính là kết quả Hứa Thanh mong muốn, bởi vì
điều ấy có thể làm cho lời nói của hắn, càng có uy tín hơn, càng có sức nặng
hơn, có thể đi chém... Người Đế Kiếm không động.
Đế Kiếm, không phải vạn năng.
Giống như phái chủ Dung Thần trước mắt này, Hứa Thanh từng kêu gọi Đế
Kiếm trong lòng, nhưng Đế Kiếm vẫn chưa bay ra.
Hứa Thanh cũng không có quá nhiều ý nghĩ lộn xộn đối với việc đó.
Hắn tin tưởng Đế Kiếm, nhưng cũng biết Đế Kiếm chém người, phải xem sự
nguy hại đối với tộc đàn Nhân tộc, không tham dự thù riêng.
Nhưng Hứa Thanh không phải Đế Kiếm.
Hắn không có tình cảm cao thượng như vậy. Điều hắn nghĩ đến nhớ đến,
đầu tiên là người thân, bằng hữu, quận Phong Hải. Còn Hoàng Đô, hắn không
có lòng cảm mến.
Cho nên, nếu chuyện phái chủ Dung Thần làm, không có khiến cho Đế
Kiếm chém giết, vậy mình đến chém là được.
Thế là, ánh mắt của hắn trước rơi trên người Nhân Hoàng ở phía xa chân
trời, rồi thu hồi, nhìn về phía phái chủ Dung Thần mắt chứa đầy phức tạp. Sát ý
bốc lên trong mắt, hắn trầm thấp mở miệng.
“Như vậy, nguyên quận thủ quận Phong Hải của Tử Thanh thượng quốc,
Bạch Tiêu Trác, ngươi có cái nhìn thế nào về điều này?”
Khả năng đối với một số người, bọn họ đã biết thân phận chân chính của
phái chủ Dung Thần, nhưng chín phần chín Nhân tộc Hoàng Đô, hoàn toàn
không biết rõ tình hình đối với chuyện này.
Dù sao quy tắc đặc thù của Thái Học khiến cho thân phận ở thế giới bên
ngoài của người bên trong, là được bảo vệ.
Mà hai chữ Chúc Chiếu này cũng đã từng ít có người hiểu trong Hoàng Đô
đại vực, cho đến khi chuyện ở quận Phong Hải phát sinh, mới như gió bão
truyền khắp cả Nhân tộc.
Từ sau khi Nhân Hoàng hạ chỉ, truy nã Chúc Chiếu trong toàn lãnh thổ
Nhân tộc, khiến cho danh tiếng Chúc Chiếu hoàn toàn truyền ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.