Quang Âm Chi Ngoại
Thế là trong nhận thức của tuyệt đại đa số tu sĩ, Chúc Chiếu đại biểu hỗn
loạn, đại biểu tà ác, đại biểu tai nạn, nhất là biểu diễn huyết sắc trong tổ chức
này, càng làm cho người chú ý nhìn thấy mà giật mình.
Mà làm nhân vật chính trong biến cố ở quận Phong Hải - Bạch Tiêu Trác,
lời đồn về từng cảnh phát sinh trên người hắn càng làm cho thân phận của hắn
trong lòng chúng sinh, biến thành nhân vật đại biểu cho Chúc Chiếu.
Cho nên, sau khi Hứa Thanh vừa dứt lời, như kinh lôi nổ tung trong thiên
địa, nổ vang toàn bộ Thái Hư, vang dội bát phương Hoàng Đô.
“Chúc Chiếu?”
“Chuyện này sao có khả năng được!”
“Phái chủ Dung Thần, là vị Bạch Tiêu Trác kia?”
Âm thanh xôn xao không cách nào tự kiềm chế mà truyền ra từ trong miệng
từng học sinh Thái Học. Nhất là học sinh trường phái Dung Thần, tâm thần từng
người quanh quẩn tiếng nổ kịch liệt.
Bọn họ không thể tin nổi, cho nên phản ứng đầu tiên là việc này thật hoang
đường. Nếu không bởi khí thế và thân phận Hứa Thanh tích lũy trước đó, còn có
một cảnh Đế Kiếm chém giết hoàng tử, e là giờ phút này tất nhiên sẽ có người
đứng ra giận dữ mắng mỏ.
Nhưng cho dù thế nào, câu nói này của Hứa Thanh vẫn khiến nội tâm từng
học sinh trường phái Dung Thần rung chuyển, mà trên đạo đài màu đen giữa
không trung, gương mặt dưới mặt nạ của cao tầng Dung Thần đều thay đổi.
Bọn họ cũng không tin, thế là từng ánh mắt hội tụ từ bát phương, tràn ra từ
thế lực khắp nơi Hoàng Đô, toàn bộ rơi vào người phái chủ Dung Thần trên bầu
trời.
Phái chủ Dung Thần nhìn về phía Hứa Thanh, ánh mắt bình tĩnh.
Hứa Thanh đứng ở đó, cũng nhìn phái chủ Dung Thần.
“Năm đó, ta từng bái tạ ân Quận thừa đại nhân ngài lên lớp và giải thích
nghi hoặc quận Phong Hải, lòng đã an ổn.”
Hứa Thanh thản nhiên mở miệng, cảnh tượng tương tự, một màn tương tự,
hai người tương tự, nhưng thân phận lại khác nhau.
“Bây giờ giống như lúc trước, Quận thừa đại nhân, lại gặp mặt.”
“Mà tu sĩ Chúc Chiếu, khinh thường nói dối, chú trọng hết thảy hợp lý.”
“Những lời này, ta từng nói ở quận Phong Hải, nhưng lúc đó ngươi trái
lương tâm.”
Hứa Thanh thong dong, mắt không dao động.
Phái chủ Dung Thần không nói một lời, ánh mắt thâm thúy, đáy lòng phức
tạp, càng thầm thở dài.
Hứa Thanh lắc đầu.
“Quận thừa đại nhân, còn nhớ rõ lúc đầu ta đã nói gì không. Nếu như
chuyện Dung Thần hôm nay, là biểu diễn huyết sắc của ngươi, như vậy ta vẫn
cảm thấy, lần này rất kém cỏi như trước.”
“Điều kém cỏi cũng không phải là biểu diễn, mà là con người ngươi, vi
phạm nguyên tắc trong lòng, không xứng đáng là Chúc Chiếu.”
“Cho nên, hôm nay, ngươi còn muốn lại trái lương tâm một lần nữa sao?”
“Quận thừa đại nhân, mời chỉ ra chỗ sai.”
Giọng nói của Hứa Thanh vang vọng.
Phái chủ Dung Thần nhắm mắt lại, nâng tay phải lên, đặt lên mặt nạ của
mình, dừng một chút, rồi hắn chậm rãi lấy xuống, lộ ra chân dung.
Chính là Bạch Tiêu Trác trong trí nhớ của Hứa Thanh.
Từng ánh mắt lập tức hội tụ, tâm thần vô số người đều căng thẳng, toàn bộ
Thái Học đều yên tĩnh.
Nhưng đối với tu sĩ, tướng mạo, nhiều khi không thể làm căn cứ, khí tức
mới là trọng điểm, nhưng Bạch Tiêu Trác hôm nay, khí tức của hắn hoàn toàn
khác biệt lúc ở quận Phong Hải.
Cho nên, thật ra hắn có thể phản bác.
Nhưng lời nói của Hứa Thanh giống như lúc trước, từng từ đâm thẳng vào
tim gan.
“Hứa Thanh, lại gặp mặt.”
Bạch Tiêu Trác lấy mặt nạ xuống, nét mặt thản nhiên, nhẹ giọng mở miệng.
“Lần này, ta không để ngươi thất vọng chứ. Ta là Bạch Tiêu Trác, quận thủ
quận Phong Hải của Tử Thanh thượng quốc, Bạch Tiêu Trác!”
Giọng nói Bạch Tiêu Trác vang vọng, loại ý vị thản nhiên kia khiến cả
người hắn tràn ngập một luồng khí thế khó tả vào thời khắc này, cũng nhấc lên
gió bão ngập trời trong Thái Học, trong Hoàng Đô.
Âm thanh xôn xao dậy lên kinh thiên bên trong Thái Học, nội tâm tất cả học
sinh đều ầm vang, trong mắt lộ ra sự rung động, còn những học sinh Dung Thần
kia, thân thể từng người rung động.
Tất cả tin tưởng, sau khi đối mặt lời thừa nhận từ chính chủ đều đổ sụp
trong nháy mắt, theo đó là mờ mịt, là sôi trào, là phẫn nộ.
Phái chủ của trường phái Dung Thần, đúng là Chúc Chiếu như chuột chạy
qua đường, người người kêu đánh!
Là Bạch Tiêu Trác, nhấc lên biến cố quận Phong Hải, làm vô số Nhân tộc
theo đó mà chết!
Sự tan vỡ do những tin tức này mang tới tràn ngập trong nội tâm học sinh
Thái Học. Trên đạo đài màu đen giữa không trung, tâm thần của cao tầng Dung
Thần vào thời khắc này, càng nghiêng trời lệch đất.
Bọn họ không thể tin nổi, càng không muốn tin tưởng, nhưng sự thật đã bày
ra trước mắt.
Cùng một thời gian, cơn bão càng lớn hơn cũng đang bùng nổ, trong Hoàng
Đô bên ngoài Thái Học. Thế lực khắp nơi đều chấn động. Cho dù thế nào, mặt
ngoài, Chúc Chiếu và Bạch Tiêu Trác đều không thể tồn trên thế gian.
Thế là, từng luồng khí tức tới từ bát phương khóa chặt, thiên địa toàn bộ
Thái Học nghiêm nghị đến cực hạn.
Vô số ánh mắt, vô số thần niệm đều khóa chặt màn trời, sát ý cũng dấy lên
theo đó, cơn rét đậm giáng lâm.
Thái Học Phủ chủ, thân thể già nua vẫn như thường, duy chỉ có hai mắt
thâm thúy. Hắn vung tay lên, lập tức cả vùng Thái Học nổ vang, trận pháp
phòng hộ lan ra từ phía dưới đạo đàn, bao phủ tứ phương, bảo vệ tất cả học
sinh.
Nhưng Bạch Tiêu Trác dường như đã không đi để ý đến những điều này, hắn
nhìn qua Hứa Thanh, âm thanh khàn khàn quanh quẩn.
“Lúc ở quận Phong Hải, là một mình ngươi đứng dậy.”
“Hôm nay, vẫn là một mình ngươi đứng dậy.”
“Hứa Thanh, ngươi có xót xa không, Nhân tộc như vậy là Nhân tộc ngươi
muốn sao?”
“Đế Kiếm của ngươi hẳn là không cách nào động vì ta, điều này chứng minh
điều gì? Ngươi không hiểu sao?”
Hứa Thanh lắc đầu.
“Quá phức tạp, ta không muốn đi suy tư.”
“Ta chỉ biết, ở quận Phong Hải, ta đứng ra, là bởi vì có một lão nhân mà ta
rất tôn kính, hắn chết trận rồi, nhưng trong lòng ta hắn còn sống.”
“Còn hôm nay, Quận thừa đại nhân ngươi hiểu lầm rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.