Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1850: Quận thừa đại nhân, mời chỉ ra chỗ sai (2)



“Ta đứng ra, chỉ bởi vì ta muốn khiến ngươi chết mà thôi.”

Giọng điệu Hứa Thanh bình tĩnh.

“Chỉ đơn giản như thế?” Quận thừa cười, hỏi ra lời giống như lúc trước.

“Bằng không thì sao.” Nét mặt Hứa Thanh vẫn như thường, lời hắn nói ra

cũng nhất trí với lúc trước.

“Ta cho rằng lần này, ngươi sẽ nói rất nhiều.” Quận thừa cười cười.

“Lần trước đã không, lần này cũng sẽ không.”

Hứa Thanh nói xong, cả người lui về mấy bước, lại rơi xuống từ giữa không

trung, trở lại trên đạo đài màu trắng của trường phái Dị Tiên, ngồi xếp bằng.

Đối với Bạch Tiêu Trác giữa không trung, hắn không tiếp tục để ý chút nào.

Hắn đã làm xong việc mình cần phải làm, để lộ ra thân phận của phái chủ

Dung Thần, như vậy tiếp theo... Hắn đã không cần thiết phải cưỡng ép xuất

thủ.

Bởi vì, trước mặt đại nghĩa, cho dù là lập trường nào, cũng không thể lựa

chọn coi thường chuyện này. Việc sau đó, Nhân Hoàng tự sẽ xử lý.

Dù sao, nơi này không phải quận Phong Hải, đây là Hoàng Đô.

Sự thật cũng đúng là như thế.

Lúc này Nhân Hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên thân Bạch Tiêu

Trác, âm thanh uy nghiêm, pháp lâm thiên địa.

“Thái Học Phủ chủ, bắt lấy đào phạm Bạch Tiêu Trác!”

Thái Học Phủ chủ già nua nghe vậy, thân thể còng lưng chậm rãi thẳng tắp,

tóc trắng đầy đầu trong chớp mắt thành màu đen, nếp nhăn trên mặt cũng biến

mất trong khoảnh khắc, cả người từ ông lão hóa thành trung niên.

Thân thể hắn cũng truyền ra âm thanh ken két, trở nên cao lớn vô cùng, khí

tức trên thân càng bùng nổ như hoả lò, từng tầng từng tầng không ngừng xốc

lên. Mắt hắn hiện nhiều vết ngấn, sau lưng có vô số hư ảnh, bầu trời biến sắc,

một tòa thế giới hư ảo mơ hồ xuất hiện trên bờ vai bên trái của hắn, kinh thiên

động địa.

Đây chính là Quy Hư đại viên mãn!

Lại thêm huyết mạch Hoàng tộc bốc lên trên thân hắn, kim long hình thành

trong thế giới hư ảo xông lên, bay quanh bầu trời, truyền ra tiếng rít gào xông

lên về phía Bạch Tiêu Trác.

Thái Học Phủ chủ cũng cất bước. Dưới một bước này, thiên địa như nghịch

chuyển, vô số quy tắc pháp tắc thay đổi theo tâm ý của hắn, càng có ảo ảnh nhật

nguyệt tinh thần trồi lên, giống như vật đổi sao dời, còn có thể khai thiên lập

địa.

Bạch Tiêu Trác im lặng, ánh mắt thu hồi từ chỗ Hứa Thanh, nhìn về phía

bầu trời. Không có ai biết hắn suy nghĩ gì, đang nhìn gì, mà khí tức trên thân

hắn cũng tăng vọt vào thời khắc này.

Dị chất tràn ra, Thần nguyên bốc lên, tràn ra dao động sức chiến đấu tương

đương Thái Học Phủ chủ.

Nhưng sức chiến đấu của hắn, cũng không phải đến từ tu vi, mà đến từ một

thân thần tính này.

Giờ phút này hắn nâng tay trái lên, nhấn một cái về phía kim long, tay phải

thì vung lên, dị chất xung quanh hình thành một Thần ảnh, trấn áp về hướng

Thái Học Phủ chủ đang đi tới.

Tiếng ầm vang, lập tức nổ tung trên màn trời.

Trong chớp mắt, hai bên đã chiến đấu cùng một chỗ, khiến cho không gian

Thái Học rung động, bầu trời u ám, giống như tận thế đến, cuồng phong quét

ngang, rít gào bát phương.

Mỗi một lần bọn họ đụng chạm, đều như thiên lôi, nổ vang hết thảy.

Đó là đối kháng giữa quy tắc và thần tính, đó là trận đánh giữa pháp tắc và

Thần nguyên, càng là quyết đấu giữa tiên tu và thần tu.

Hứa Thanh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hết thảy.

Bạch Tiêu Trác mạnh hơn so với lúc ở quận Phong Hải.

“Hắn hẳn không chỉ có như vậy, khôi lỗi thuật của hắn còn chưa bày ra,

hạch tâm của Dung Thần cũng chưa lộ ra.”

Lúc Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, bầu trời lay động, một ảo ảnh mênh

mông huyễn hóa ra, như bàn tay thần linh che trời, ấn về phía Thái Học Phủ

chủ.

Thái Học Phủ chủ mặt không biểu cảm, thế giới trên vai trái bỗng nhiên

dâng lên, tràn ra ánh sáng óng ánh chói mắt, chồng lên nhau, cường thế đối

kháng.

Trong tiếng vang ngập trời, sắc mặt Bạch Tiêu Trác vẫn như thường. Hắn

vung tay lên, năm vòng xoáy lập tức xuất hiện trong hư vô sau lưng hắn, năm

thân khôi lỗi cất bước đi ra từ bên trong.

Không nhìn ra có phải Nhân tộc hay không, bởi vì thân thể của bọn họ đều

bởi tài liệu có thần tính chắp vá mà thành, tỏa ra lực lượng Thần nguyên, khiến

cho dị chất nơi này lại nồng đậm một lần nữa.

Sau khi mỗi một con xuất hiện, đều tự tràn ra sức chiến đấu Quy Hư tầng

bốn, trên thân cũng có thế giới hư ảo hiển hiện, nhưng đó là thế giới tử vong,

mà cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy bên trong thế giới tử vong của bọn họ, có

dựng pho tượng Thần linh khác nhau.

Sau khi xuất hiện, chúng đi về hướng Thái Học Phủ chủ, mang theo khí thế

tuyệt sát.

Nhưng Thái Học thân là một trong những nơi quan trọng nhất Hoàng Đô,

đương nhiên không chỉ có một vị cường giả là Phủ chủ, trong chớp mắt, đã có

bảy tám bóng dáng na di tới từ bát phương.

Những người này, bất ngờ đều là phái chủ của một vài trường phái. Thời

khắc xuất hiện, bọn họ gia nhập chiến trường, khiến cho cả Thái Học, càng rung

chuyển mạnh hơn.

Mà cũng may không gian Thái Học coi như vững chắc, trận pháp phòng hộ

cũng rất triệt để, cho nên học sinh nơi này cũng không đáng lo ngại, nhưng vẫn

có một vài người, khóe miệng dưới mặt nạ tràn ra máu tươi.

Cùng lúc đó, trong hình chiếu hoàng cung nơi chân trời, có Thiên Vương

dưới trướng Nhân Hoàng quay đầu ngóng nhìn Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng bình tĩnh, không nói tiếng nào.

Thiên Vương thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn chiến trường, mà không xuất thủ.

Hứa Thanh cũng đang nhìn.

Hứa Thanh biết thực lực của mình, đối với Bạch Tiêu Trác Quy Hư đại viên

mãn, hắn không phải là đối thủ.

Trừ khi vận dụng mặt trời viễn cổ.

Nhưng như vậy, sẽ tác động đến phạm vi quá lớn.

E là toàn bộ không gian Thái Học đều phải sụp đổ, Hoàng Đô cũng muốn

lâm vào trong hạo kiếp.

Mặt khác... Giết một Bạch Tiêu Trác đã dùng mặt trời viễn cổ, Hứa Thanh

cảm thấy Bạch Tiêu Trác không xứng.

Cho nên mặt trời viễn cổ này, càng nhiều lúc có tác dụng uy hiếp và tự vệ.

“Nếu Đế Kiếm có thể động, thật ra hết thảy đều sẽ đơn giản.”

Hứa Thanh thầm tiếc nuối dưới đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.