Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1857: Nhân Hoàng, mời thưởng thức (3)



Sức chiến đấu của hắn cũng càng ngày càng kinh người trong biển hoa giữa

thiên địa này, nhưng đáng tiếc, đốt lên Thần hỏa rốt cuộc không phải có thể

thành công đơn giản như vậy, độ khó của nó quá lớn.

Hồng Nguyệt Thần tử thất bại, Bạch Tiêu Trác... Vội vàng triển khai, muốn

thành công, là không có khả năng.

Điểm này có thể nhìn ra một hai từ biên giới biển hoa giữa thiên địa, đã có

hoa lửa bắt đầu dập tắt.

Nhưng cho dù thế nào, giờ khắc này sức chiến đấu của Bạch Tiêu Trác đã

đạt tới cực hạn trong cuộc đời hắn.

Mà một cảnh này, cũng làm cho tất cả người ngóng nhìn, tâm thần gợn sóng.

Đôi mắt Nhân Hoàng, không biết có phải vì nguyên nhân hoa lửa phản

chiếu, mà lộ ra tia sáng óng ánh hay không.

Giữa ánh sáng lấp lánh này, giọng nói của Bạch Tiêu Trác giống như tiếng

thì thầm của Thần linh, vang vọng Hoàng Đô.

“Thiên địa làm lò, chúng sinh làm than, song hỏa kim hồng, nở ra thần

diễm, Nhân Hoàng, mời thưởng thức.”

Trong nháy mắt, âm thanh vang ra, Bạch Tiêu Trác động. Hoa Thiên Mệnh

cuốn lấy bầu trời, hoa Bỉ Ngạn cuốn lấy mặt đất, lửa vàng kim và lửa màu đỏ

quấn lấy nhau, hình thành một ngôi sao băng thiêu đốt, rít gào lao về phía Nhân

Hoàng!

Mây xanh trên trời cao cuồn cuộn bốn phía, Thiên Mệnh Bỉ Ngạn cùng nở

hoa, ngọn lửa kim hồng rực cháy bát phương, vạn dặm hào quang tảng sáng

chiếu rọi.

Thiêu thân lao đầu vào lửa.

Một cảnh này, trong mắt tất cả người quan sát, chính là như thế.

Nhân Hoàng là Chủ tể cảnh duy nhất hiện giờ của Nhân tộc, là người mạnh

nhất ngoài Chấp Kiếm Đại Đế. Ở trước mặt hắn, Quy Hư cũng thế, Uẩn Thần

cũng vậy, thật ra sự khác biệt đều không lớn lắm.

Cho dù Bạch Tiêu Trác có thiêu đốt trái tim đến từ Thần vực kia, thiêu đốt

một thân thể Dung Thần, đổi lấy lực lượng diễm hỏa vượt qua hoa lửa.

Nhưng cuối cùng vẫn không làm được vĩnh hằng bất diệt, cũng không có

cách nào chân chính đốt lên Thần hỏa, trở thành Thần linh.

Giữa người không thành thần, và Chủ tể… Khó mà đối đầu.

Cho nên kết cục trận chiến này đã được định trước.

Nhưng Bạch Tiêu Trác vẫn chấp nhất như cũ, ánh mắt thanh thản, trong

lòng bình tĩnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Thiên Mệnh và Bỉ Ngạn cuốn lấy, dẫn theo biển lửa kim hồng, xẹt qua chân

trời, một đường bất chấp không gian.

Dù Nhân Hoàng chỉ xuất hiện trong Thái Học, bằng hình chiếu hoàng cung

của hắn, nhưng dường như đối với với Bạch Tiêu Trác thời khắc này, hư ảo và

chân thực đều là như nhau.

Trong chớp mắt, khí thế của hắn dung nhập thiên uy, hình thành ánh hào

quang đẹp đẽ, giống như sao băng, từ trên chín tầng trời, cấp tốc tới gần, phá vỡ

hư vô, xuất hiện phía trước Nhân Hoàng. Hai tay hắn hợp thành một, lòng bàn

tay khép lại, hai ngón tay thành kiếm.

Hội tụ tất cả lực lượng trong ngoài thân thể, trong kiếm hai ngón tay.

Bao gồm cả hai ngọn lửa kim hồng xung quanh, bao gồm cả Thiên Mệnh và

Bỉ Bgạn, càng bao gồm cả tính mạng của hắn, thời gian của hắn cùng hết thảy

của hắn.

Tới gần Nhân Hoàng.

Sóng nhiệt cuồn cuộn tỏa ra, bát phương đều đang thiêu đốt, thế giới một

mảnh vặn vẹo, mang đến cho người cảm giác, thể như hình chiếu hoàng cung

kia cũng đều bị lửa cháy hừng hực ăn mòn.

Thiên Vương dưới trướng Nhân Hoàng đều tự ngẩng đầu lên, khí tức trên

thân tràn ra, đang muốn đi ra, lại bị Nhân Hoàng ngăn lại.

“Thú vị.”

Nhân Hoàng nhàn nhạt mở miệng, nâng tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ

về phía sao băng biển lửa vọt tới phía trước.

Một chỉ này, thoạt nhìn rất bình thường, dường như không ẩn chứa bất cứ

lực lượng tu vi nào, cũng chưa từng xuất hiện hư ảnh khổng lồ.

Nhưng thời khắc hạ xuống, khoảnh khắc chạm vào kiếm hai ngón tay của

Bạch Tiêu Trác, thiên địa ầm vang, truyền ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Giống như vô số ngôi sao đồng thời nổ tung, toàn bộ thế giới phảng phất

đều rung động vì đó!

Dao động trào dâng, càng làm cho Thái Học lay động như muốn sụp đổ.

Hoàng Đô bên ngoài như kinh lôi nổ tung, mây gió đất trời đột biến, bầu trời

lập tức trở nên u ám, mây đen quay cuồng, tiếng sấm vang rền, một luồng uy áp

kinh khủng khó mà hình dung, lan ra tứ phương.

Mà ngọn nguồn truyền đến hết thảy lực lượng kinh khủng này, chỗ Nhân

Hoàng và Bạch Tiêu Trác, thân thể Nhân Hoàng không có bất cứ biến hóa nào,

chưa từng bị ảnh hưởng mảy may.

Chỉ có góc áo hoàng bào hơi lay động, mấy sợi tóc như bị gió nhẹ thổi lên,

nhẹ nhàng bay ra sau.

Chỉ thế thôi.

Còn Bạch Tiêu Trác, thì thân thể run rẩy kịch liệt, thân thể hắn vốn mơ hồ,

giờ phút này giống như bồ công anh đang tung bay, từ từ biến mất.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất sáng, ngóng nhìn Nhân Hoàng gần trong

gang tấc, miệng hắn phát ra tiếng thì thầm.

“Giữa Mệnh Ngạn, thần hỏa diễm.”

Hoa Thiên Mệnh lượn quanh hắn, nháy mắt nở rộ một lần nữa, đạt đến cực

hạn, rồi sau đó khô héo, trở thành tro tàn, hội tụ đến trước mặt Bạch Tiêu Trác.

Hoa Bỉ Ngạn cũng như vậy, sáng chói trong khoảnh khắc, cho đến khi tiêu

tán, tro tàn trở về.

Còn có biển lửa kim hồng, càng quay cuồng hội tụ từ bốn phía, cuối cùng

tràn vào trước mặt Bạch Tiêu Trác, không còn một tia dư thừa bên ngoài.

Mà dưới đủ loại hội tụ này, một đóa kỳ hoa dung hợp đặc trưng của Thiên

Mệnh cùng Bỉ Ngạn nở rộ phía trước Bạch Tiêu Trác.

Hoa này thánh thần, hỏa diễm thiêu đốt toàn thân, cực kỳ chói mắt.

Sự xuất hiện của nó cũng hấp dẫn ánh mắt Nhân Hoàng.

Ngay sau đó, Bạch Tiêu Trác nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Một hơi này phun ra, thổi lên đóa kỳ hoa này, hoa này tung bay, cánh hoa

vờn quanh Nhân Hoàng, phảng phất lấy hắn làm trung tâm, muốn hình thành

một đóa hoa mới.

Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra một vệt u tối, bình tĩnh mở miệng.

“Tàn rồi.”

Một chữ truyền ra, trong khoảnh khắc, tất cả cánh hoa xung quanh lay động,

sụp đổ ra, hóa thành vô số mảnh vỡ, cuối cùng thành tro bụi.

Mà Bạch Tiêu Trác trước ngón tay hắn, như hoàn thành tất cả sứ mệnh,

nhắm nghiền hai mắt.

Thân thể hắn… Hoàn toàn tan thành mây khói, trở thành vô số thấu kính ẩn

chứa ký ức, vỡ vụn, tan biến, thành tro

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.