Quang Âm Chi Ngoại
Dường như không muốn tro bụi bẩn thỉu này nhiễm lên người mình, thời
khắc Nhân Hoàng thu hồi ngón tay, hơi vung lên tay áo.
Cuốn tan những bụi bặm đã dần dần không nhìn thấy phía trước hắn ra tứ
phương, hoàn toàn không có tung tích.
Trên bầu trời, trong khe hở đến từ Thần vực, truyền ra một tiếng thở dài cổ
xưa, mà vết tích trên bầu trời bắt đầu biến mất. Hết thảy, dường như đã kết thúc.
Bạch Tiêu Trác, vị nguyên quận thủ quận Phong Hải đã đi theo Tử Thanh
Thái Tử từ thời đại Tử Thanh thượng quốc, lịch sử của hắn đã chôn vùi trong
năm tháng, bây giờ, nhân sinh của hắn phảng phất cũng trở về số mệnh.
Từ đầu đến cuối, Tử Thanh Thái Tử đều chưa từng xuất hiện.
Trên bầu trời bên ngoài, không còn u ám, ánh nắng chiều chiếu xuống, phủ
một lớp hoàng kim lên toàn bộ Đô thành.
Gương mặt Đại Đế trên Cổ Hoàng tinh, nhìn Thái Học một chút, ánh mắt
thâm thúy, chỉ là không biết hắn đang nhìn Nhân Hoàng, hay là Hứa Thanh, lại
hoặc là… Tồn tại không ai phát hiện ra trong khe hở Thần vực và bên ngoài khe
hở kia.
Đáy lòng Hứa Thanh cũng gợn sóng. Nhìn khe hở trên bầu trời, hắn nghĩ tới
từng màn ở quận Phong Hải, trước khi hắn đến Hoàng Đô, chưa từng ngờ tới sẽ
trông thấy Bạch Tiêu Trác và Tử Thanh ở đây.
“Bạch Tiêu Trác, là kẻ thứ nhất.”
“Quạ đen, là kẻ thứ hai!”
Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng.
Mà giờ khắc này, học sinh Thái Học, tâm tình từng người còn đang kích
động, khó mà bình tĩnh. Có phấn chấn, có phức tạp, có thấp thỏm, có mờ mịt,
đủ loại suy nghĩ, tùy từng người mà khác nhau.
Thái Học luận đạo, đến tận đây đã kết thúc.
Thân thể Nhân Hoàng chậm rãi ngồi trên long ỷ một lần nữa, toàn bộ hình
chiếu hoàng cung cũng dần dần mơ hồ.
Đế Kiếm cũng trở về vào thời khắc này, dung nhập trong thân thể Hứa
Thanh.
Còn những khôi lỗi kia của Bạch Tiêu Trác, cũng theo cái chết của hắn, mà
mất đi sức sống, rơi trên mặt đất.
Tận mắt thấy hết thảy đã chân chính kết thúc, Thái Học Phủ chủ đứng giữa
không trung, nét mặt lộ vẻ cảm khái, vừa muốn mở miệng tuyên bố luận đạo kết
thúc.
Nhưng vào lúc này, trong tâm thần Hứa Thanh, đột nhiên truyền đến dao
động tâm tình kịch liệt của cái bóng.
“Chủ… Ăn… Hồn thời gian … Muốn trốn!”
Hứa Thanh nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt đen kịt một màu, lực
lượng Độc Cấm bùng nổ, hình thành thần mục, nhưng tất cả nơi nhìn thấy đều
như thường.
Bầu trời bình thường, khe hở bình thường, hết thảy bát phương đều trong
trạng thái bình thường.
Mà cái bóng đi theo Hứa Thanh nhiều năm, đương nhiên biết nên thế nào
làm, cho nên trong chốc lát, nó đã dung nhập vào thân thể Hứa Thanh, hội tụ
bên ngoài hai mắt của hắn, như tăng thêm kính mắt cho hắn.
Dưới sự phối hợp của lực lượng Thần nguyên và lực lượng quỷ dị của cái
bóng, một màn hình cảnh có rất ít người nhìn thấy, bất thình lình xuất hiện trong
mắt Hứa Thanh vào thời khắc này.
Dù vẫn còn hơi lờ mờ, không phải rất rõ ràng, nhưng Hứa Thanh vẫn chú ý
tới… Dưới cái khe sắp hoàn toàn biến mất trên bầu trời, có một sợi hồn, đang
dung nhập vào khe hở.
Nói một cách chuẩn xác, đây khả năng này không phải hồn, mà là một
quãng thời gian, giống như bụi bặm.
Hồn này rất đặc thù, nếu không phải Tiểu Ảnh khóa chặt, Hứa Thanh căn
bản nhìn không thấy mảy may.
Đó chính là thời gian của Bạch Tiêu Trác bị Tử Thanh Thái Tử lấy đi ngày
đó.
“Nhân Hoàng cuối cùng vung tay áo lên, nhìn như gạt bỏ bụi bặm, nhưng
hôm nay nhìn lại, có vấn đề!”
Đôi mắt Hứa Thanh bỗng lộ ra sự sắc bén, nhưng hắn biết giờ phút này
không phải là lúc đi suy tư cách làm của Nhân Hoàng.
Thế là không chần chờ chút nào, hình thái thần linh bên ngoài thân thể Hứa
Thanh ầm ầm tan ra, hóa thành hơn một trăm ba mươi vạn sợi hồn, lập tức bay
về hướng bầu trời.
“Trở lại cho ta!”
Miệng Hứa Thanh phát ra âm thanh lạnh buốt, sợi hồn xông lên trời, trong
chớp mắt đã đến biên giới khe hở, bỗng nhiên bao phủ về phía sợi hồn thời gian
kia.
Mà Tiểu Ảnh cũng không cam chịu rơi lại phía sau, phi tốc lan tràn đến.
Nếu là Bạch Tiêu Trác trước kia, Tiểu Ảnh dù khát vọng ăn, nhưng cũng
không dám tới gần, nó biết mình không cắn nổi.
Chính là loại cảm giác khát vọng này, hóa thành dày vò, khiến cho nó ngay
từ đầu đã nhìn chằm chằm Bạch Tiêu Trác, xúc động trong lòng càng ngày càng
mạnh.
Nhưng bây giờ, nó rõ ràng cảm thấy được sợi hồn thời gian này, so sánh với
trình độ kinh khủng của Bạch Tiêu Trác lúc trước, như trời với đất, không có
nguy hiểm gì.
Còn về hương vị, trong lòng nó nhận thấy, còn thơm hơn lúc vừa nãy.
Như thể sau khi trải qua nhiều kiếp nạn, cuối cùng luyện đi tất cả tạp chất,
hình thành nguyên chất.
Cũng ứng với câu nói kia, thiên địa làm lò, chúng sinh làm than.
Dùng đó rèn đúc, trở lại nguyên trạng.
Nguyên chất này, có thể chuyển thế thành người, nhưng… Trong hoàn cảnh
đặc định, chuyển thế thành Thần linh trời sinh.
Cho nên, giờ khắc này, Tiểu Ảnh điên rồi.
Tiếng nuốt nước miếng của nó truyền khắp tứ phương, lập tức lan tràn khắp
màn trời cùng trăm vạn sợi hồn của Hứa Thanh, bỗng nhiên tóm về phía sợi hồn
thời gian nguyên chất kia.
Một màn này, dẫn đến sự chú ý của mọi người Thái Học và thế lực khắp
nơi, đều kinh dị.
Trong hình chiếu hoàng cung đang tiêu tán, ánh mắt Nhân Hoàng cũng nhìn
sang.
Mà giờ khắc này, trăm vạn sợi hồn dưới sự điều khiển của Hứa Thanh, hối
hả mà động trên màn trời, dệt thành một lồng giam khổng lồ.
Lồng giam kinh người này, phong tỏa cùng một phương hướng.
Tiểu Ảnh thì càng liều hơn, hóa thành bóng tối, không tiếc trả giá lớn dán
lên dấu vết do khe hở Thần vực bây giờ đang thu nạp tạo thành, dùng thân thể
ngăn chặn đường lui, phòng ngừa đồ ăn chạy trốn.
Làm xong những việc này, trong mắt Hứa Thanh bốc lên lạnh lẽo, tay phải
nâng lên hướng về bầu trời, hung hăng bóp.
Ngay lập tức, lồng giam sợi hồn bỗng nhiên co vào, trong chớp mắt đã từ
lớn biến thành nhỏ, hình thành một quả cầu đen có kích cỡ bằng bàn tay, bay
thẳng đến Hứa Thanh, rơi vào trong tay hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.