Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh bắt được, cũng không nhìn thêm chút nào, cũng không cho hồn
này bất cứ cơ hội truyền ra ý thức gì, năm ngón tay đã dùng sức, bóp thêm lần
nữa.
Ầm một tiếng, hình cầu do trăm vạn sợi hồn áp súc mà thành, điên cuồng
cắn nuốt hồn thời gian bị bao phủ ở bên trong.
Tiểu Ảnh nóng vội, nhanh chóng gia nhập, cuối cùng cắn mấy ngụm. Nó có
lòng muốn ăn tiếp, nhưng tốc độ ăn của nó hiển nhiên không bằng sợi hồn.
Trong chớp mắt, hồn thời gian này đã triệt triệt để để tan thành mây khói,
không còn tồn tại.
Mà chất bổ dưỡng hình thành từ lực ẩn chứa bên trong nó cũng rất kinh
người, Hứa Thanh rõ ràng cảm nhận được sợi hồn của mình đang phân tách,
cũng xuất hiện lột xác dưới sự ảnh hưởng của hồn nguyên chất kia.
Một trăm bốn mươi vạn, một trăm sáu mươi vạn, một trăm tám mươi vạn…
Trong chớp mắt tiếp theo, theo quả cầu chứa hồn nổ tung, hai trăm vạn sợi hồn,
che trời lấp đất, nhìn thấy mà giật mình.
Mà Hứa Thanh đứng dưới hai trăm vạn sợi hồn, tóc dài phất phới, tay áo
bồng bềnh, như thần như ma, khí thôn sơn hà.
Bạch Tiêu Trác, hình thần câu diệt!
Nhân Hoàng nhìn Hứa Thanh một chút, rồi hình chiếu hoàng cung hoàn
toàn tiêu tan.
Cùng lúc đó, trong Trích Tinh lâu Hoàng Đô, Quốc sư ngóng nhìn Thái Học,
nhắm nghiền hai mắt.
Hỗn loạn Thái Học, đã kết thúc như vậy.
Khuôn mặt Đại Đế trên Cổ Hoàng tinh chậm rãi chìm xuống, biến mất
không thấy gì nữa. Pho tượng Đại Đế cũng chậm rãi quay đầu lại, sừng sững
trước cầu Thải Hồng, một lần nữa đứng im.
Ánh sáng hoàng cung, cũng trở về bình thường vào lúc này.
Trong Hồng Trần Vong Tình lâu, trên bàn thờ ở từ đường, Hồ Ly Bùn khẽ
cười một tiếng, nhắm hai mắt lại, một lần nữa hóa thành tượng bùn.
Trên màn trời Thái Học, khe hở Thần vực cũng hoàn toàn biến mất.
Mà cuộc hỗn loạn hình thành bởi luận đạo này, dù đã kết thúc vào lúc này,
nhưng sức ảnh hưởng của nó quá to lớn, để lại thấp thỏm nhớ mong trong lòng
các thế lực khắp nơi, cũng tác động thật sâu xa đến học sinh Thái Học.
Đếm không hết học sinh, tồn tại thương tích ở mức độ khác nhau.
Thế là im lặng và phức tạp trở thành bầu không khí chính của Thái Học hiện
giờ, nhất là bầu trời Thái Học, một mảnh tàn tạ, có thể thấy được điểm yếu ở
nhiều vị trí.
Còn có vài chỗ giống hệt mặt băng bị hòa tan, xuất hiện lỗ đen như thể bị ăn
mòn, bị loét trên da, không có cách nào tự lành.
Mà mặt đất cũng không khá hơn chút nào, không nói thủng trăm ngàn lỗ,
nhưng cũng dùng mắt trần có thể thấy được rất nhiều khu vực đang đổ sụp.
Nhìn từ chỉnh thể, cảm giác sụp đổ càng nồng đậm hơn.
Tận nắt thấy hết thảy, nếp nhăn trên mặt Thái Học Phủ chủ dường như càng
nhiều hơn trước đó một chút. Hắn than nhẹ một tiếng, nâng tay phải lên, chỉ lên
bầu trời.
“Tái tạo!”
Cùng phối hợp với Thái Học Phủ chủ, còn có phái chủ của tất cả trường
phái trong Thái Học này, bao gồm cả phái chủ Dị Tiên cũng ở trong đó. Vào
thời khắc này, mỗi một vị trong bọn họ đều nâng tay phải lên, vận chuyển quyền
hạn với tư cách là phái chủ Thái Học của mình.
Trong thời gian ngắn, từng tòa bạch tháp tràn ra ánh sáng màu trắng, hình
thành sóng khí khuếch tán khắp mặt đất, đồng thời mỗi tòa cũng dâng lên cột
sáng màu trắng, xông vào trong màn trời Thái Học.
Từ xa nhìn lại, từng cột sáng kinh thiên. Trong chớp mắt tiếp theo, bầu trời
xuất hiện lượng lớn ấn ký phù văn, ánh sáng màu trắng lấp lánh, mỗi một hình
thái đều là hình bát giác, lan tràn bầu trời, lại trải khắp mặt đất.
Những ấn ký phù văn này, sắp xếp lẫn nhau, hình thành một hình bát quái
khổng lồ.
Trong đó từng vòng từng vòng xoay quanh, chuyển động dựa theo một loại
quy luật nào đó, mà mỗi một tuần hoàn hoàn chỉnh đều sẽ khiến không gian
Thái Học vỡ vụn được sửa chữa phục hồi.
Mặt đất cũng là như thế, bát quái trận tương tự, từng vòng từng vòng chuyển
động tương tự.
Trong tiếng ầm ầm chung của thiên địa này, tốc độ khôi phục toàn bộ không
gian Thái Học cũng tăng lên, cho đến khi thời gian trôi qua một nén hương...
Bầu trời sáng sủa, tất cả chỗ vỡ vụn đều biến mất.
Mặt đất không còn bụi, tất cả nơi đổ sụp đều trở về trạng thái cũ.
Hết thảy, đều trở về lúc trước khi luận đạo.
“Luận đạo, kết thúc.”
“Trường phái Dị Tiên, thắng!”
Thái Học Phủ chủ giữa không trung, quét mắt qua tất cả học sinh, cuối cùng
nhìn về phía đạo đài của trường phái Dị Tiên. Trọng điểm hắn nhìn, là Hứa
Thanh khoanh chân ngồi xuống một lần nữa.
Ánh mắt này thâm thúy, ẩn chứa sự sắc bén giấu kín, như có thể nhìn thấu
lòng người.
Lời của hắn, cũng hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho trận luận đạo này.
Cũng sau lời nói này, bóng dáng hắn nhẹ nhàng mà đi, còn Tam hoàng tử
luôn đi theo sau lưng hắn, nếu đổi lại lúc trước trước không tận mắt thấy sự kiện
lần này, hắn nhiều nhất chỉ mỉm cười mặt ngoài, động viên chúng học sinh một
phen, rồi sẽ rời đi.
Nhưng bây giờ, hắn cung cung kính kính cúi đầu hướng về Hứa Thanh, rồi
mới dám đi ra.
Mà theo bọn họ rời đi, Thái Học sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, bùng nổ ra tiếng
hoan hô nhiệt liệt, tất cả âm thanh đều đến từ học sinh trường phái Dị Tiên.
Những học sinh trước khi luận đạo, không dám thừa nhận quan hệ với
trường phái Dị Tiên, giờ phút này đều kích động phấn chấn.
Bởi vì vì bọn họ biết, trường phái Dị Tiên... Sau khi trải qua trận luận đạo
này, lại đánh bại vạch trần Dung Thần, sẽ không còn trở ngại, chắc chắn sẽ nhất
phi trùng thiên.
Đại thế của Dị Tiên, đến rồi.
Điểm này, từ bát phương đạo đài lấp lánh cầu vồng, cũng có thể thấy được
một hai.
Thậm chí rất nhiều học sinh trung lập, sau khi tận mắt thấy chuyện hôm nay,
cũng đều tràn ngập hướng tới đối với trường phái Dị Tiên.
Nhưng so sánh với trường phái Dị Tiên có xu hướng đi lên, trường phái
Dung Thần làm một phương thất bại, giờ phút này đã là vận số tan hết. Tất cả
học sinh Dung Thần, trên tới thủ tịch cao tầng, dưới đến đệ tử phổ thông, đều
thấp thỏm, mờ mịt trong lòng, còn có cả người hối hận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.