Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1860: Đèn đuốc hoa nở



Hết thảy, cuối cùng đều sẽ hóa thành phẫn nộ, phẫn nộ đối với Bạch Tiêu

Trác.

Điều bọn họ phải đối mặt sau đó, tất nhiên là cuộc điều tra của Thái Học,

thậm chí là Hoàng Đô nhằm vào Bạch Tiêu Trác. Đặc biệt là cao tầng Dung

Thần, một người cũng không trốn thoát được, trừ khi bọn họ có thể trải qua

thẩm tra, nếu không, tử vong là kết quả duy nhất.

Sự thật cũng đúng là như thế. Trong lúc tiếng hoan hô tăng vọt, hắc vệ của

Thái Học cùng Hoàng Đô thân vệ cùng đến.

Ngay trước mặt tất cả học sinh, mang đi tất cả cao tầng của trường phái

Dung Thần.

Lại cưỡng chế phong ấn học sinh Dung Thần trở về, khiến cho trong một

khoảng thời gian tương lai, bọn họ chỉ có thể ở lại Thái Học, chờ đợi điều tra kế

tiếp.

Mà bạch tháp của trường phái Dung Thần, giống như trường phái Dị Tiên

lúc trước, bị niêm phong!

Vào lúc này, Hứa Thanh đứng lên, đi xuống đạo đài cùng phái chủ Dị Tiên

và Trần Đạo Tắc, một đường được học sinh Dị Tiên vây quanh, trở lại bạch tháp

Dị Tiên.

Bên ngoài bạch tháp, phái chủ Dị Tiên thở sâu, tuyên bố với học sinh, ngày

mai trường phái Dị Tiên sẽ mở ra một lần nữa.

Trong tiếng hoan hô càng nhiệt liệt, vị phái chủ Dị Tiên này khom người cúi

đầu với Hứa Thanh, Trần Đạo Tắc bên cạnh hắn cũng làm như vậy.

Hứa Thanh hiểu, bọn họ có quá nhiều vấn đề muốn hỏi mình, thế là hắn đi

vào bạch tháp.

Hai người bước vào theo sau, cửa lớn bạch tháp chậm rãi đóng lại.

Chúng học sinh bên ngoài cũng cũng biết giờ phút này không tiện quấy rầy,

thế là mỗi người mang lòng kích động, quỳ lạy bạch tháp, rồi lựa chọn rời đi.

Bên trong bạch tháp, hoàn toàn yên tĩnh.

Dưới đèn đuốc sáng tỏ, Hứa Thanh đứng trước giá đặt thẻ ngọc, nhìn điển

tịch lít nha lít nhít trên đó. Phía sau hắn, phái chủ Dị Tiên và Trần Đạo Tắc cung

kính mà đứng.

Trong lòng bọn họ có quá nhiều vấn đề, nhưng hôm nay đứng ở đây, đối mặt

Hứa Thanh, dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không biết mở miệng như thế nào.

Thực tế là ngọn nguồn một mạch Dị Tiên đã ở trên người Hứa Thanh, điều này

khiến đáy lòng bọn họ lo được lo mất.

Khi có người có thể quyết định hưng suy của điều quý giá nhất đối với

ngươi chỉ bằng một câu, thấp thỏm và chần chờ như vậy là điều tất nhiên.

Người này, thật ra chính là đại nhân vật.

Ba chữ “Đại nhân vật” này, nhiều khi không phải tuyệt đối, mà là tương đối.

Hứa Thanh hiểu được cảm thụ của bọn họ. Những gì trải qua ở Thất Huyết

Đồng và quận Phong Hải đã khiến hắn từ một thiếu niên đi ra từ khu ổ chuột,

nhanh chóng lột xác và trưởng thành.

Cho nên, giọng nói của Hứa Thanh vang vọng bên trong bạch tháp.

“Đạo chủng Dị Tiên, là do hồn chủng của ta biến thành.”

“Cái lợi và hại của hồn chủng này, vào lần đầu tiên ta đưa cho phái chủ, ta

đã nói rất rõ ràng trong thẻ ngọc.”

“Hồn chủng này, ta quả thật có thể thu hồi chỉ bằng một ý nghĩ, thu hồi toàn

bộ tu vi sinh ra từ hồn chủng.”

“Nhưng ta sẽ chỉ làm như thế dưới một loại tình huống, đó chính là... Làm

trái nhân đạo.”

Hứa Thanh nói xong, xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía phái chủ Dị

Tiên và Trần Đạo Tắc.

Hai người cúi đầu, chắp tay bái lạy.

Nếu đổi lại lúc không biết thân phận Hứa Thanh, thì những lời này, bọn họ

cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Đề phòng cũng thế, cảnh giác cũng vậy, sẽ không

thiếu được, cho dù cuối cùng có cúi đầu, cũng chỉ là kế sách quyền lợi, lựa chọn

lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Nhưng... Hiện tại đã khác rồi.

Trong thân phận của Hứa Thanh, có một thân phận cực kỳ quan trọng, đó

chính là người cõng kiếm.

Người có thể được Đại Đế tán thành, trở thành người cõng kiếm, như vậy

lời của hắn, tự nhiên đã có sức tin phục.

Cho nên đối với phái chủ Dị Tiên và Trần Đạo Tắc, bọn họ tin tưởng những

lời này của Hứa Thanh.

Hứa Thanh vung tay phải lên, lại lấy ra ba viên từ chín mươi tám viên hồn

chủng màu tím trong thân thể, đưa đến trước mặt hai người.

“Các ngươi có thể lựa chọn người thích hợp, dung nhập hồn chủng màu tím

này, mà trình tự quy tắc cụ thể của trường phái Dị Tiên, các ngươi tự đi quyết

đoán.”

“Sau này, ta cũng sẽ vẽ ra đồ đằng tham chiếu mới một cách chi tiết, tặng

cho nơi này, học sinh tu luyện sau đó có thể lấy đó làm phương hướng.”

“Tuân pháp chỉ!”

Phái chủ Dị Tiên thở sâu, nghiêm nghị mở miệng, rồi vô cùng trân quý thu

hồi ba hồn chủng màu tím kia. Tiếp theo, hắn nghĩ ngợi, rồi chắp tay lần nữa.

“Hứa tôn, thân phận bên ngoài của ta là tham sự Phụng Hành cung, nếu có

chỗ cần dùng, còn xin dặn dò.”

Hứa Thanh không hỏi thân phận ở bên ngoài của hắn, nhưng làm người

buộc chặt lợi ích trung tâm nhất, phái chủ Dị Tiên cho rằng mình phải nói ra.

Trần Đạo Tắc bên cạnh hắn cũng im lặng, rồi trầm thấp mở miệng.

“Hứa tôn, hai ngàn năm ta không hề rời đi Thái Học, nhờ có hồn chủng, mới

khôi phục ý thức, khống chế thân thể một lần nữa. Lúc đầu thân phận bên ngoài

của ta, là một trong số trưởng lão chấp hành của Tinh Đế Cực Thượng tông, bây

giờ chuyện Dị Tiên đã có một kết thúc, ta cũng dự định về tông môn bên

ngoài.”

“Tinh Đế Cực Thượng tông?” Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, hắn nghĩ tới

suy đoán Đội trưởng đi phân tông Tinh Đế, thế là khẽ gật đầu.

Mà theo Hứa Thanh chủ động mở miệng, phái chủ Dị Tiên và Trần Đạo

Tắc, cũng hỏi Hứa Thanh về chuyện liên quan đến thuật tu hành sợi hồn Dị

Tiên.

Hứa Thanh không có gì có thể chỉ điểm trên công pháp, nhưng hắn có cảm

ngộ của mình đối với hạch tâm của trường phái Dị Tiên, kết hợp với hình thái

thần linh, hắn nói ra ý nghĩ của mình cho hai người.

Lời của hắn có ý nghĩa sâu xa, đối với hai người Trần Đạo Tắc, để tâm thần

bọn họ gợn sóng.

“Tác dụng của sợi hồn là mô phỏng Thần nguyên...”

“Thiêu đốt thần ảnh, đột phá vách ngăn!”

“Cái gọi là Dị Tiên, một ý niệm thành thần, một ý niệm thành tiên...”

Hai người suy nghĩ ngàn vạn, thời gian cũng chầm chậm trôi qua, cho đến

khi Hứa Thanh rời khỏi bạch tháp, đi vào Hoàng Đô, đêm đã khuya, bầu trời bị

màn sân khấu màu đen bao phủ, lộ ra thâm thúy mà tĩnh mịch vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.