Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1861: Đèn đuốc hoa nở (2)



Từng ngôi sao điểm xuyết bầu trời đêm, giống như từng đôi mắt thần bí,

dòm ngó thế giới.

Gió nhẹ thổi qua, hai bên đầu đường yên tĩnh, phát ra âm thanh cây cối lay

động sàn sạt, rơi vào trong tai Hứa Thanh, bước chân của hắn dừng lại, nhàn

nhạt mở miệng.

“Lần trước, người bí mật theo ta trong bóng đêm Hoàng Đô khi xuất hiện

trước mặt ta, đã chết không toàn thây.”

Hứa Thanh vừ dứt lời, một bóng dáng nữ tử hiển lộ ra trong ánh trăng sau

lưng hắn.

Nữ tử này mang mặt nạ, trong mắt có một chút ngạc nhiên nghi ngờ, cũng

có một vệt khiêu khích.

“Ngươi có thể thử một chút xem.”

Nàng chính là vị nữ tử thần bí xuất hiện tại phân tông Tinh Đế kia!

Hứa Thanh quay người, ánh trăng lập tức phóng đại, trở thành ánh trăng

màu tím, bao phủ phố dài.

...

Cùng lúc đó, một loạt biến hóa quỷ dị, đang xuất hiện bên trong Cổ Hoàng

tinh.

Cổ Hoàng tinh, mây mù lan tràn, chầm chậm lưu động.

Trên hoàng cung trong nơi thật sâu, trong toà tế đàn hình ngũ giác thật lớn

kia, năm quan tài màu vàng kim, tràn ra hoàng khí kinh khủng.

Những hoàng khí này giống như từng bị ăn mòn xâm nhập, màu sắc đen

nhánh, như từng con hắc long, lộ ra tử vong, phát ra âm thanh kêu rên, nhanh

chóng chuyển động vòng quanh ngọn đèn chính giữa kia.

Mà ngọn đèn màu tím này vốn ở trong trạng thái dập tắt, nhưng trong nháy

mắt này, ở vị trí bấc đèn, xuất hiện một đốm lửa lay động.

Đó là ngọn lửa hai màu vàng và đỏ, rất yếu ớt, như thể có gió thổi qua là sẽ

dập tắt.

Trong ngọn lửa, một đóa hoa có chứa đặc trưng của Bỉ Ngạn và Thiên

Mệnh, như ẩn như hiện.

Hoa này, chính là đóa hoa cuối cùng Bạch Tiêu Trác bày ra, cũng là...

Hàng triển lãm.

Cuối cùng trong cuộc đời hắn.

Đêm tối như mực, ánh sao lấp lánh, trăng sáng treo cao trên bầu trời. Ánh

trăng trong sáng vẩy xuống mặt đất, nhưng khi rơi vào một con phố dài ở

Hoàng Đô, ánh trăng lại biến thành màu tím, phảng phất phủ thêm một tầng lụa

tím thật mỏng cho nơi này.

Bên ngoài mảnh lụa tím, gió lạnh quét ngang, cành khô lá úa phát ra tiếng

vang sột sột soạt soạt, trong lúc mơ hồ bóng cây phương xa lắc lư, như kể ra bí

ẩn với đêm tối.

Mà bên trong mảnh lụa tím ấy, gió lạnh gào thét, truy kích lấy một bóng

dáng đang cấp tốc rút lui, phảng phất nhiễm khí thế của bên ưu thế, khiêu chiến

với đêm tối.

Mặt đất trên phố dài nổ tung, bóng dáng rút lui rơi xuống đất, vạch ra hai vết

tích thật dài trên mặt đất, chống một tay trên đất ngoài hơn mười trượng mới

đứng vững thân hình được.

Dưới ánh trăng màu tím, có thể thấy người này chính là vị nữ tử thần bí kia.

Thời khắc này nàng không còn thong dong như trước đó nữa, mặt nạ trên mặt

đã xuất hiện vết nứt, trong mắt lộ ra tia u ám, ngóng nhìn Hứa Thanh cất bước

đi về phía nàng trong ánh trăng.

“Đồn đại ngươi từng đoạt lấy Thần nguyên của Xích Mẫu, trước đó trong

Thái Học ngươi xuất thủ không nhiều, ta cảm thụ được rõ ràng, bây giờ ánh

trăng bởi vì ngươi mà đổi màu, xem ra lời đồn là thật.”

Hứa Thanh biểu lộ như thường. Hắn trong ánh trăng, như đang đi trong

quốc gia của mình. Càng đi về phía nữ tử, màu tím xung quanh hắn càng phóng

đại, phủ lên thiên địa, xâm nhập bát phương, hình thành một thần ảnh kinh

khủng, cắn nuốt hết thảy, chỉ còn lại ánh trăng như nước, chiếu khắp mặt đất.

“Thế nhưng, càng như vậy, hứng thú của ta lại càng lớn.”

“Lần trước xuất thủ, bởi vì ta không muốn bại lộ ở Tinh Đế tông, dẫn tới

một số phiền toái không cần thiết, cho nên không có triển khai bí pháp, mà lần

này...”

Trong hai mắt u quang của nữ tử, thình lình xuất hiện hư ảnh yêu dị, mắt trái

là một đứa bé cuộn mình, mắt phải là một bà lão còng lưng. Chúng đều tự phát

ra khí tức, hội tụ vào một chỗ hình thành một luồng lực quái dị, ẩn chứa sinh tử,

bốc lên trên thân nàng.

Sau lưng nàng, càng hình thành hai màu trắng đen, đều hóa thành hình quạt,

phân bố hai bên trái phải, xoay tròn lẫn nhau, dẫn động pháp tắc thiên địa, rung

chuyển quy tắc thế giới, khí thế kinh người.

Trong mắt Hứa Thanh, lần đầu tiên xuất hiện dao động trong trận chiến này.

Ngày đó bên ngoài phân tông Tinh Đế, hắn liền cảm nhận được khí tức quỷ

dị của đối phương, như thần mà không phải thần, như tu mà không phải tu. Việc

này lúc ấy đã dẫn đến sự chú ý của hắn, bây giờ giao chiến một lần nữa, cảm

giác này càng rõ ràng hơn.

“Nói nhảm không ít.”

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, tay phải vung lên, màu tím ánh trăng xung

quanh lập tức óng ánh, như hóa thành thực chất, trở thành từng chùm ánh sáng

như trường thương, lập tức lao về nữ tử thần bí kia.

Xem xét từ xa, mấy vạn luồng ánh trăng, tới gần từ bát phương, tốc độ

nhanh chóng, vượt xa cả sấm sét, bao phủ tất cả phương hướng, làm nữ tử thần

bí kia muốn tránh cũng không thể tránh.

Trong thời khắc nguy hiểm, đồng tử nữ tử thần bí này co lại, hai tay lập tức

nâng lên bấm niệm pháp quyết, bỗng nhiên vung về phía ngoài, lập tức hai hình

quạt màu trắng đen sau lưng nàng, bao phủ lấy nàng như đôi cánh.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, tất cả mũi thương ánh trăng, mang thế tuyệt sát,

bao gồm cả uy hủy diệt, toàn bộ rơi xuống.

Hai cái quạt đen trắng không ngừng chấn động, dù ngăn cản hết thảy, nhưng

đến xung kích từ ánh trăng vẫn khiến nữ tử trong đó phun ra máu tươi. Thế

nhưng, nàng chung quy vẫn cản được một đòn này.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ sắc bén, thân thể hắn xông về phía trước,

hình thái thần linh thứ ba lập tức hình thành sau lưng, thân hình dữ tợn sừng

sững giữa bầu trời, cùng Hứa Thanh tới gần nữ tử thần bí.

Cũng chính vào thời điểm này, từ bên trong hình quạt đen trắng, truyền ra

âm thanh của nữ tử.

“Một mạch hóa ba hồn, ba hồn tôi cửu thần, cửu thần luyện bản tôn, đây là...

Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn đạo!”

Trong khoảnh khắc giọng nói của nữ tử vang lên, hư vô trên đầu vang vọng

tiếng sấm rền, ba ngọn núi hư ảo lại bỗng dưng xuất hiện từ hư vô.

Ba ngọn núi này cũng không phải núi bình thường, mà treo ngược trên trời,

đỉnh núi hướng xuống đất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.