Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1862: Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn đạo



Một núi toàn băng sương, màu sắc xanh trắng, ẩn chứa khí lạnh vô tận.

Một núi đỏ đậm như máu, có thể thấy được vô số hài cốt, biển thây ngập

trời.

Một núi viêm thạch như lửa, phủ lên màn trời, tràn ngập vô thượng uy

nghiêm.

Thời khắc xuất hiện, ba ngọn núi bỗng nhiên rơi xuống, rít gào lao đến phía

Hứa Thanh, khí tức của chúng tràn ngập cảm giác cổ xưa.

“Đây là thần thông gì! Tràn ngập cổ ý...”

Sắc mặt Hứa Thanh trầm xuống, tâm niệm vừa động, càng nhiều sợi hồn

xông ra từ trong thân thể hắn, nhanh chóng dệt thành hình thái thần linh thứ

nhất và hình thái thần linh thứ hai, bên cạnh hình thái thần linh thứ ba giữa

không trung.

Phóng mắt nhìn lại, trong ánh trăng màu tím, ba hình thái thần linh của Hứa

Thanh đồng thời xuất hiện trước nay chưa từng có.

Nếu đổi lại lúc trước khi chưa chém giết Bạch Tiêu Trác, Hứa Thanh không

làm được đến mức này, số lượng sợi hồn của hắn không cách nào chèo chống,

duy chỉ có hai trăm vạn sợi hồn hôm nay, mới có thể để hắn hình thành toàn bộ

ba hình thái trong cùng một thời gian.

Thời khắc xuất hiện, chúng như ba vị Thần linh, thành hình tam giác bao

phủ Hứa Thanh ở chính giữa, đều tự hành động theo Hứa Thanh bấm niệm pháp

quyết, bay về hướng ngọn núi rơi xuống từ bầu trời.

Trong thời gian ngắn, dị chất lan tràn, bốn phía mơ hồ, Tử Nguyệt nồng đậm

đến cực hạn.

Trong chớp mắt tiếp theo, hình thái thứ nhất của Hứa Thanh đánh một

quyền rơi vào ngọn núi băng sương, giữa lúc núi này nổ vang, hình thái thần

linh thứ hai đã đến, tới gần ngọn núi thứ hai, sương độc màu đen chớp mắt xâm

nhập, hóa thành ma đầu to lớn, hung hăng cắn nuốt.

Tiếp đó, hình thái thần linh thứ ba nâng cao Tử Nguyệt, hóa thành ngôi sao,

rơi với núi đá lửa.

Thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, ba ngọn núi giữa không trung chấn

động kịch liệt, từng khe hở lập tức xuất hiện, lan tràn toàn bộ ngọn núi, cho đến

khi trong một tiếng vang thật lớn, chúng chia năm xẻ bảy, rồi sụp đổ.

Bọn chúng vốn là hư ảo, giờ phút này theo vỡ vụn, quay về hư không,

không thấy tung tích, nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy... Vào thời

điểm bọn chúng tiêu tán, có ánh hào quang bảy màu, lóe lên một cái trên tất cả

mảnh vụn rồi biến mất.

Mà phản phệ do thần thông bị hủy mang tới, cũng khiến cho nữ tử thần bí

kia phun ra máu tươi một lần nữa, khí tức suy yếu, thân thể lảo đảo rút lui.

“Người này xuất thủ cùng ta, động tĩnh như vậy, không có khả năng không

bị phát hiện, cho dù là trận pháp Hoàng Đô, hay là thế lực khắp nơi, cũng không

có khả năng không cảm giác được.”

Tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Hứa Thanh.

“Nhưng đến hiện tại, nơi này vẫn yên tĩnh như cũ... Trừ khi là giống như ám

sát trong đêm tối ta gặp phải lúc đầu, nếu không, cũng chỉ có một khả năng

khác.”

“Thân phận của nàng này... Không tầm thường!”

Hứa Thanh nghĩ tới đây, thân thể lóe lên, ba hình thái thần linh của hắn giữa

không trung cũng lập tức tràn ra thần uy, cùng Hứa Thanh bay thẳng đến nữ tử

kia.

Khóe miệng nữ tử thần bí này tuy có máu tươi, nhưng hiển nhiên trong lòng

vẫn không phục như cũ, trong đôi mắt chứa tia u ám của nàng, vẫn còn ý muốn

khiêu khích. Nàng nhìn chằm chằm Hứa Thanh, mắt phải của nàng đột nhiên

nhắm lại, chỉ để lại mắt trái mở ra.

Trong mắt trái, hài nhi cuộn mình, hơi động một chút.

Nó vừa mới động, hai chiếc quạt đen trắng sau lưng nữ tử cấp tốc mở rộng,

mở ra trên màn trời, lộ ra một bức tranh trong đó.

Bức tranh đó rất đơn giản, chỉ là một mảnh đầm nước vô tận.

Thời khắc xuất hiện, miệng nữ tử phát ra than nhẹ.

“Thủy trạch, quốc độ!”

Âm thanh vừa vang lên, thiên địa hoán đổi, Hoàng Đô dường như biến mất,

mà ở vị trí của Hứa Thanh và nữ tử kia, phố dài cũng không còn tồn tại, hóa

thành một mảnh đầm nước mênh mông.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt, đột nhiên dâng lên trong lòng Hứa Thanh.

Trong chớp mắt tiếp theo, dưới đầm nước này, có tiếng kêu của cự thú kinh

thiên vang lên, chấn động cả không gian đầm nước.

Ngay sau đó, một cái sừng to lớn như núi non cũng phóng lên tận trời từ

dưới đầm nước, một cây tiếp một cái, đâm nghiêng về phía Hứa Thanh.

Sôi trào mãnh liệt, kích thích ngàn tầng sóng nước, tựa như vạn mã lao

nhanh, khí thế bàng bạc.

Thời khắc khẩn cấp, Hứa Thanh không chút chần chờ, thân thể vọt lên. Giữa

không trung, hắn nâng hai tay lên, bấm niệm pháp quyết chắp tay trước ngực,

trong chớp mắt ba hình thái thần linh xung quanh, lập tức hướng về phía Hứa

Thanh, từng hình thái dung hợp cùng thân thể hắn.

Trong chớp mắt, một bóng dáng tập hợp ba tầng hình thái thần linh, trực tiếp

xuất hiện giữa thiên địa.

Thủy tinh làm xương, sợi hồn làm thịt, sương độc hóa áo giáp, Thiên đạo lạc

ấn, càng có ba tòa hoả lò kịch liệt thiêu đốt giữa ngực hắn, hình thành khí thế

kinh khủng.

Tử Nguyệt sau lưng dâng lên, mà phía sau Tử Nguyệt, rõ ràng là một hư ảnh

Nhật Quỹ càng khổng lồ hơn.

Cái bóng cũng trải ra vào thời khắc này, bao trùm bát phương, hình thành

cảm giác cấm khu, quan tài treo trên cây khô trong chỗ sâu cũng đang nhanh

chóng lay động, âm thanh thì thầm truyền khắp tứ phương.

Đây, chính là hình thái mạnh nhất của Hứa Thanh bây giờ.

Hắn nâng tay phải lên, nhấn một cái về phía đầm nước, miệng vang vọng

âm thanh thần thánh.

“Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn đạo!”

Hứa Thanh vừa ra dứt lời, ánh hào quang bảy sắc bên ngoài thân thể lập tức

bùng nổ, lan tràn bát phương, rồi hư vô nổ vang, ba ngọn núi treo ngược từng

xuất hiện trước đó, thế mà lại xuất hiện một lần nữa.

Một màn này, khiến nữ tử thần bí nhìn thấy, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn

biến đổi, lộ ra vẻ khó tin.

“Ngươi...”

Không đợi nàng nói cho hết lời, ánh sáng bảy sắc đã lóng lánh trong mắt

Hứa Thanh. Hắn nâng tay phải lên chỉ về phía mặt đất, ngọn núi băng sương thứ

nhất lập tức lấy thế như vạn tấn ầm ầm rơi xuống, phóng tới cái sừng dâng lên

từ đầm nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.