Quang Âm Chi Ngoại
Hạ Tiên cung chủ than nhẹ, bàn tay như ngọc trắng nâng lên vung đi, ba bức
họa còn sót lại, cùng nhau hiển lộ trong mắt Hứa Thanh.
Ba bức họa này có chút sắc lụi bại, vị thứ nhất là nữ tử, tóc đen như suối, da
thịt trắng hơn tuyết, dáng người uyển chuyển, lụa mỏng phiêu dật, lộ ra mấy
phần khí tức xuất trần thoát tục, môi như điểm son, phác hoạ ra một dung nhan
tuyệt mỹ.
Nụ cười của nàng là đẹp nhất trong tất cả các bức họa, tươi đẹp động lòng
người. Có lẽ khi còn sống nàng cười một tiếng, nhất định như ánh nắng ngày
xuân, khiến người ta như tắm trong gió xuân, nhưng tiếc là bây giờ đã qua đời.
Một vị khác là thanh niên, tướng mạo bình thường, chỉ có ánh mắt thâm
thúy, trên mặt khắc đầy dấu vết năm tháng, bộ đạo bào cổ xưa trong gió, tay áo
phất phới, giống như muốn theo gió mà đi.
Một vị cuối cùng, hình ảnh trống quá nửa, dù được Hạ Tiên cung chủ bày ra,
bóng dáng cũng mờ mịt, trong lúc mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy, đó dường như là
một ông lão.
Dù không thể nhìn rõ thân hình, nhưng vận vị đến từ bức họa này, vẫn ánh
vào cảm giác của Hứa Thanh. Hắn phảng phất trông thấy một ông lão nâng tay
chèo chống bầu trời đổ sụp, giống như một ngọn núi cao, cho người ta một loại
cảm giác không cách nào rung chuyển.
“Vị cuối cùng này, không kịp lưu lại hình ảnh xác phàm, chỉ có thể lưu lại
khí tức trước lúc vẫn lạc.”
Hạ Tiên cung chủ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức họa trên bàn.
Hứa Thanh im lặng, khom người, trịnh trọng cúi đầu hướng về bệ thờ bức
họa, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Hạ Tiên cung chủ, cung kính mở miệng.
“Không biết tiền bối triệu vãn bối tới đây, là vì chuyện gì?”
“Sứ mệnh của Hạ Tiên cung, người ngoài biết là ghi chép lịch sử của đại lục
Vọng Cổ, nhưng trên thực tế Hạ Tiên cung còn có một sứ mệnh khác.”
“Ghi chép công pháp dẫn đến Tiên Nguyên của Hạ Tiên cung biến hóa.”
“Hồn chủng của ngươi, dẫn động Tiên Nguyên dậy sóng, cho nên... Ngươi
có bằng lòng để lại một viên, vĩnh hằng cất giữ trong Tiên Nguyên Hạ Tiên
cung hay không?”
“Vì đã cống hiến, ngươi cũng có thể tìm một công pháp cảm ngộ từ trong
Tiên Nguyên.”
Hạ Tiên cung chủ nhẹ giọng mở miệng. Đôi mắt do đồ đằng biến thành trên
cánh của tiểu hồ điệp, giờ phút này đang lấp lánh. Âm thanh đến từ tiểu hồ điệp,
vào thời khắc này cũng truyền ra.
“A, lại là vì chuyện này, sư tôn, công pháp rách nát kia của hắn còn có thể
dẫn đến Tiên Nguyên nổi sóng sao? Đây chính là Tiên Nguyên đó!”
Âm thanh này ẩn chứa một chút không phục, càng ẩn chứa ao ước.
Hứa Thanh trầm ngâm, hắn cũng không ngờ tới mục đích của Hạ Tiên cung
lại là hồn chủng. Việc này không tính là gì với hắn, nhưng hắn khá hiếu kỳ về
cái gọi là Tiên Nguyên kia.
“Tiên Nguyên tiền bối ngài nói tới, là gì vậy?”
Người trả lời Hứa Thanh không phải Hạ Tiên cung chủ, mà là âm thanh lanh
lảnh của tiểu hồ điệp.
“Đó là tồn tại vĩ đại, lại là duy nhất do chín vị Hạ Tiên sáng tạo sau khi
thăng lên từ Vọng Cổ, vượt xa cả Thiên đạo.”
“Nó tác động đến vạn vạn giới Hậu Thổ, là ngọn nguồn của hết thảy công
pháp thần thông của Hậu Thổ.”
“Phần lớn tất cả thuật pháp của Hậu Thổ đều đến từ Tiên Nguyên, bị nó
dùng các loại phương thức lưu truyền trên thế gian, đồng thời Tiên Nguyên còn
phụ trách thu thập một vài đạo hiếm thấy đặc biệt, tiến hành chỉnh lý và truyền
bá một lần nữa.”
“Như thế, thì có thể làm cho cố hương của chúng ta, tu hành vĩnh hằng,
cuồn cuộn không dứt.”
“Thật sự là gặp quỷ, hồn chủng của ngươi, sao có thể khiến Tiên Nguyên
dao động được!”
Nội tâm Hứa Thanh cuồn cuộn, hắn không ngờ tới, thế gian này lại còn có
loại tồn tại thần kỳ là Tiên Nguyên!
Tiên Nguyên này vượt xa Thiên đạo, tác dụng càng làm cho không người
nào có thể tin được, không ai có thể tưởng tượng nổi.
“Đầu nguồn của hết thảy Hậu Thổ công pháp …”
Hứa Thanh thở sâu, theo bản năng nhìn về phía mặt đất, trước lúc này, hắn
biết phía dưới đại lục Vọng Cổ, phong ấn Hoàng Thiên trước kia, cũng biết thật
ra mảnh tinh không bên ngoài đại lục Vọng Cổ này, đều thuộc về Hoàng Thiên.
Đại lục Vọng Cổ chỉ trấn áp, là một giới trong rất nhiều Hoàng Thiên thần
giới mà thôi.
Còn Hậu Thổ, cũng chính là cố hương của Hạ Tiên, cũng là nơi khởi nguyên
chân chính của tất cả vạn tộc đại lục Vọng Cổ bây giờ, ở phía dưới hơn.
Nghĩ đến nơi đó nhất định là vô biên vô hạn, mênh mông đến cực hạn, tồn
tại sinh mệnh đếm mãi không hết, mà tất cả công pháp, tất cả thần thông, tất cả
thuật pháp của bọn họ, đều hình thành từ Tiên Nguyên này mà chín vị Hạ Tiên
cổ xưa nhất hợp lực tạo nên.
Nó phân tích, thu thập, chỉnh lý, truyền bá.
Thế là, khiến cho Hậu Thổ trong vạn vạn giới, đóa hoa tu hành vĩnh hằng nở
rộ, đa dạng công pháp, công pháp quá nhiều người lấy được thông qua cơ
duyên, khởi nguyên đều đến từ Tiên Nguyên này.
Loại vật này, có tác dụng như vậy, khiến tâm thần Hứa Thanh rung động,
không cách nào đi hình dung, trong đầu chỉ có hai chữ “Vĩ đại”.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh cũng nghĩ đến lúc tiểu hồ điệp hóa thành hình
người xuất thủ, cho dù là Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn đạo, hay Thủy Trạch
quốc độ kia hiển nhiên đều đến từ Tiên Nguyên.
“Có thể tưởng tượng, với thần thông ở loại trình độ này, người nắm giữ lại
vận dụng nó đến cực hạn, cũng nhất định là người nổi bật của Hậu Thổ.”
“Như vậy, tại đại lục Vọng Cổ, không biết có phải cũng có vật tương tự hay
không …”
Hứa Thanh lâm vào trầm tư, mà ý nghĩ của hắn, tiểu hồ điệp dường như
đoán được, thế là giọng nói của nàng vọng lại.
“Có phải ngươi đang suy nghĩ đại lục Vọng Cổ có vật tương tự như Tiên
Nguyên không chứ gì. Ta cho ngươi biết, bởi vì ý chí của Hoàng Thiên, cho nên
tác dụng của Tiên Nguyên tại đại lục Vọng Cổ có hạn, chỉ có thể làm được việc
sưu tập, không cách nào diễn biến và truyền bá được.”
“Cũng chỉ có truyền nhân Hạ Tiên cung trong mỗi một tộc đàn, mới có thể
lợi dụng quyền hạn của riêng mình, có điều kiện cảm ngộ từ trong Tiên Nguyên.
Người ngoài, là không có cơ hội này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.