Quang Âm Chi Ngoại
“Hơn nữa, cơ hội này, cho dù là ta, cũng phải trả giá mới có thể đạt được.
Tất cả quy tắc của Tiên Nguyên đều là trao đổi đồng giá!”
“Lần trước ở phân tông Tinh Đế, ta liều sống liều chết, mới vụng trộm cầm
tới một bảo bối cho Tiên Nguyên, ngươi thì sao, vậy mà dễ dàng như thế!”
Trong miếu cổ, âm thanh của tiểu hồ điệp quanh quẩn, âm thanh trong trẻo
và rõ ràng ẩn chứa không phục của nàng cũng tăng thêm một chút ý vị linh
động cho miếu đường cổ xưa này.
Hứa Thanh nhìn Hạ Tiên cung chủ, lại nhìn con tiểu hồ điệp kia một chút,
đáy lòng không khỏi dâng lên một suy đoán, có lẽ… Sự linh động của tiểu hồ
điệp này, chính là một trong những nguyên nhân Hạ Tiên cung chủ thu đồ đệ lúc
trước.
Nơi này, chìm trong dòng sông thời gian, ngâm trong lịch sử cổ xưa, màu
sắc quá trắng thuần, cũng quá đơn điệu. Cô độc và tang thương, tràn ngập nơi
đây, cực kỳ nồng đậm.
Hết thảy đều khiến cho người ở chỗ này, lâu dài bị nhiễm, đương nhiên có
vẻ xám xịt.
Có thể sứ mệnh tồn tại, lại khiến cho nhiều thế hệ Hạ Tiên cung, chỉ có thể
tồn tại như thế.
“Khi có một ngày, lúc tiểu hồ điệp này biến thành Hạ Tiên cung chủ….
Nàng có thể cũng sẽ trở nên giống như vị cung chủ trước mắt này, sinh ở thời
nay, mà sống trong thời cổ, nhân sinh đi vào tang thương trong sứ mệnh.”
Hứa Thanh chuyển ánh mắt khỏi trên thân tiểu hồ điệp, không đi so đo
giọng điệu của nàng, mà nhìn về phía Hạ Tiên cung chủ, chắp tay mở miệng.
“Ý của tiền bối, vãn bối đã hiểu.”
“Việc này… Có thể được, nhưng vãn bối nghĩ muốn tận mắt nhìn thấy Tiên
Nguyên.”
Hạ Tiên cung chủ không mở miệng, chỉ nâng lên tay ngọc, hơi dẫn dắt ánh
nến trên bệ thờ phía trước, lập tức ngọn lửa trên sáu cây nến thiêu đốt phóng
đại, lan tràn ra phía ngoài.
Rõ ràng chỉ là ánh nến, nhưng cứ lan tràn như vậy, lại hình thành một mảnh
biển lửa xoay tròn giữa không trung miếu cổ. Giữa chuyển động ầm ầm, ánh
sáng cũng sáng tỏ hơn trước đó quá nhiều, chiếu rọi miếu cổ u ám này sáng lên.
Trên bích hoạ xung quanh, từng vị Cổ hoàng cũng như sống lại trong ánh
sáng này, tràn ra hoàng uy đến từ Nhân tộc.
Uy này, dung hợp cùng biển lửa giữa không trung miếu đường, cuối cùng
hình thành một màn hình ảnh ở bên trong.
Nơi chân thực trong bức họa này không biết ở phương nào, giờ phút này
dường như chỉ lộ ra một cái cửa sổ, thông qua cửa sổ này, có thể nhìn thấy đó là
một mảnh hư không hoa mỹ.
Trong đó có một gốc thực vật vô cùng to lớn sinh trưởng.
Đó là một gốc… Bồ công anh.
Trên thân nó, khắc ấn nhiều ấn ký đếm không hết, mỗi một ấn ký đều phát
ra uy kinh khủng kinh người, sau khi hội tụ với nhau, khiến cho cây bồ công
anh này, thần dị tuyệt luân, độc nhất vô nhị.
Mà phía dưới nó, có bùn đất tồn tại, cung cấp chất dinh dưỡng vì nó, nhưng
cẩn thận đi nhìn có thể phát hiện, đây là một mảnh bùn huyết nhục, mà thứ tạo
thành bùn này, rõ ràng là vô số thi thể Thần linh.
Dường như… Năm đó chín vị Hạ Tiên cổ xưa lại cường hãn, sau khi phá vỡ
Hoàng Thiên Thần giới nơi này, đã đồ sát tất cả Thần linh, phần lớn đều chôn ở
nơi này.
Để bọn chúng cung cấp lực lượng vĩnh hằng vì bồ công anh.
Đồng thời, thần hồn của những Thần linh này cũng bị hạn chế tại nơi đây, bị
cưỡng chế quỳ lạy, miệng phát ra tiếng kêu rên thê lương lại kinh khủng. Thần
âm của bọn chúng có thể xúc tiến bồ công anh vận chuyển tốt hơn.
Đây, chính là Tiên Nguyên.
Tiên Nguyên do chín đại Hạ Tiên cùng nhau sáng tạo, mai táng một Thần
giới mà tạo thành!
Mà trong bùn hình thành từ huyết nhục của những thần kia, còn có trên trăm
cỗ thi thể ngâm ở bên trong, còn chưa hoàn toàn hòa tan, dường như tồn tại của
bọn chúng quá kinh người, thời gian cần thiết để hòa tan vô hạn lâu đời.
Trong đó, có một cỗ thi thể, Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn, thì tâm thần đã nổ
vang, thân thể xuất hiện điềm báo muốn sụp đổ, Thần nguyên trong thân thể
cũng đều rung động.
Một màn này, khiến Hứa Thanh ngừng thở.
Cỗ thi thể kia, là một bộ lớn nhất trong tất cả thi thể tại mảnh bùn đất huyết
nhục này, bởi vì không có vật tham chiếu, cho nên rất khó cụ thể hoá kích cỡ
chân chính của nó.
Nhưng khí tức trên thân hắn là mạnh nhất mà Hứa Thanh từng chứng kiến
đến giờ, Xích Mẫu so sánh với nó tựa như đốm lửa, ngay cả Chấp Kiếm Đại Đế,
cũng chỉ là đom đóm.
Thần linh này, còn có hoàng khí!
“Đó là Thần Hoàng trước kia của Thần giới này.”
Âm thanh kỳ ảo của Hạ Tiên cung chủ lại vang lên.
Đáy lòng Hứa Thanh gợn sóng, cuối cùng hắn thu hồi ánh mắt, rơi vào trên
bồ công anh.
Nó đang nở rộ, tràn ra vô số hạt giống lông xù, không phải là màu trắng,
mỗi một hạt giống đều là ba màu đỏ vàng lam, giờ phút này đang không ngừng
tung bay về phía hư vô xung quanh, càng ngày càng xa.
Có thể tưởng tượng, những hạt giống này, chính là công pháp thần thông,
bọn chúng đang phát tán đến vạn vạn giới Hậu Thổ.
Cùng lúc đó, cũng có một vài hạt giống, đang trở về từ hư vô, dung nhập
vào trong bồ công anh, bị nó hấp thu, chuyển hóa, tiến tới lan ra một lần nữa.
Vòng đi vòng lại.
Hứa Thanh nhìn chăm chú một màn này, dâng lên sự tôn kính sâu sắc đối
với Tiên Nguyên này, thế là chậm rãi tràn ra một viên hồn chủng trong thân thể,
khiến cho nó trôi đến trước người.
Hồn chủng lấp lánh ánh sáng màu tím, dưới thần niệm của Hứa Thanh,
thông qua cửa sổ, bay về phía nơi hư vô có bồ công anh. Thời khắc tiến vào, nó
cũng trở thành hình dáng hạt giống bồ công anh, lay động tới gần bồ công anh.
Trong khoảng khắc tiếp theo, dung nhập vào trong đó.
Còn thần thức của Hứa Thanh ẩn chứa bên trong hồn chủng, vốn nên lập tức
bị xóa đi, làm hồn chủng này biến thành trống không, nhưng theo Hạ Tiên cung
chủ phất tay, lực lượng ánh nến thiêu đốt can thiệp, làm quá trình này trở nên
chậm lại.
“Người ngoài không cách nào cảm ngộ Tiên Nguyên trực tiếp, chỉ có thời
khắc đưa ra cống hiến mới có cơ hội này, nhưng cũng nhanh chóng trôi qua
trong nháy mắt, nhưng với quyền hạn của ta, có thể để ý thức bên trong hồn
chủng của ngươi, tồn tại mười nhịp thở, chính ngươi nắm chắc, có thể thu được
thần thông gì, thì xem tạo hóa của bản thân ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.