Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1871: Cho nên, ngươi học phế rồi sao? (2)



“Cho nên, Vớt Trăng Trong Giếng này, khả năng cũng không phải như ta

suy nghĩ... Nó hẳn là càng thâm thúy, có tác dụng càng lớn, nhưng bị cản trở bởi

nhận biết và năng lực, ta không cách nào nhìn rõ ràng hơn.”

Tâm thần Hứa Thanh suy tư, mà theo suy nghĩ của hắn, bóng dáng trong bồ

công anh bên ngoài bỗng nhiên sụp đổ, bắt đầu biến mất. Một cảnh này, khiến

cho tiểu hồ điệp một mực chú ý lại sửng sốt một lần nữa.

Nàng vốn cho rằng Hứa Thanh đã thành công, trên thực tế nội tâm nàng

đang quay cuồng, nhưng hiện giờ trông thấy bóng dáng Hứa Thanh lại sụp đổ...

“Sư tôn, đây… Đây là tình huống gì.”

Tiểu hồ điệp mờ mịt.

Hạ Tiên cung chủ bên cạnh nàng, lại lần nữa thở dài, có ý càng tiếc nuối

hơn.

“Đáng tiếc quy củ của Hạ Tiên cung, một cung một thế hệ chỉ truyền cho

một người.”

Tiểu hồ điệp giật mình.

Giọng nói của Hạ Tiên cung chủ tiếp tục truyền đến.

“Hắn không hài lòng với thần thông truyền thừa, đang tìm tòi nghiên cứu

bản chất.”

“Bản chất?” Tiểu hồ điệp trợn to mắt.

Hạ Tiên cung chủ nói không sai, thời khắc này Hứa Thanh thật sự là đang

suy tư bản chất của thuật này.

Hắn nhớ tới trước đó khi mình tìm tới hạt giống ẩn chứa thuật này, phản ứng

của lực lượng Tử Nguyệt trong thân thể, lại kết hợp với tên của thần thông này,

một suy nghĩ to gan lập tức bắn ra trong đầu hắn.

“Cái vớt ra từ trong giếng, không chỉ là hồn một người, có thể là hồn của

một đám người.”

“Thứ hiển hiện trong giếng cũng không chỉ là loại hình như thần thông thuật

pháp và pháp khí.”

“Những thứ này, có hơi đơn giản.”

“Nếu trong giếng đã có trăng, như vậy trăng này lại cần gì trăng trên trời?”

“Cũng không cần thiết phải tác dụng trên người kẻ địch, ta hoàn toàn có

thể... Dùng thuật này, vớt ra trăng trong lòng ta!”

Đầu óc Hứa Thanh nổ vang, hắn cảm thấy ý nghĩ của mình là chính xác.

“Ta hiểu rồi, đây cũng là nguyên nhân vì sao vị tu sĩ áo giáp màu xám trước

mắt này, lại nói thấy ánh trăng kia rất đẹp, muốn có được, đây là lời nhắc nhở

cho ta! Mà hắn còn hỏi ta một câu, ta học được chưa, đây cũng là lời nhắc nhở

cho ta!”

“Thậm chí câu hắn chính là ta, qua bốn chữ này, người này đã gần như chỉ

rõ cho ta rồi.”

“Hết thảy đều là người này đang hỏi ta, thật sự học được bản chất rồi sao!”

Nội tâm Hứa Thanh nháy mắt thông thấu, suy nghĩ càng vô cùng thông suốt.

Theo tâm niệm khẽ động, bóng dáng xuất hiện trong bàn tay hắn, thoáng chốc

đã bùng nổ ra ánh hào quang màu tím chói mắt, mãnh liệt.

Ánh sáng này khuếch tán bát phương, bóng dáng kia biến mất, hóa thành

một vầng... Tử Nguyệt tinh thần mênh mông!

Ngôi sao này tràn ra uy thế ngập trời trong bàn tay hắn. Trong giây lát, bàn

tay truyền ra tiếng nổ vang, trực tiếp sụp đổ, liên đới bóng dáng áo giáp màu

xám kia, cũng sụp đổ, hóa thành tro bụi dưới ánh sáng tím này.

Toàn bộ cái giếng, chỉ có một vầng Tử Nguyệt, từ từ dâng lên.

Nguyệt này, cũng không phải là hư ảo, mà là tồn tại chân thật!

Nó không phải tinh cầu sâu trong tinh không, bị Lý Tự Hóa lấy đi kia, mà là

Tử Nguyệt tinh thần thứ hai trên đại lục Vọng Cổ, được Hứa Thanh tạo thành!

Nó đồng nguyên với tinh cầu ở chỗ Lý Tự Hóa, nhưng lại chỉ thuộc về một

minhg Hứa Thanh!

Bóng dáng Hứa Thanh xuất hiện trên Tử Nguyệt, mang lòng cảm kích, chắp

tay cúi đầu trước ân thụ nghiệp của tu sĩ áo giáp màu xám biến mất.

Bên ngoài, hạt giống bồ công anh kia đã tiếp cận mẫu thể. Khoảnh khắc nó

sắp dung nhập, hai bóng dáng trong đó bỗng chia năm xẻ bảy, hoàn toàn biến

mất, chỉ còn lại một bóng dáng mới hình thành, sừng sững ở bên trong, độc nhất

vô nhị!

Ấy chính là Hứa Thanh!

Trong miếu cổ, Hạ Tiên cung chủ ngóng nhìn hạt giống bồ công anh chỉ

thuộc về Hứa Thanh trong cửa sổ từ hình thành ánh nến, cho đến khi hạt giống

này dung nhập vào mẫu thể, biến mất không thấy gì nữa.

Tiểu hồ điệp bên cạnh, ngơ ngác nhìn một cảnh này, đầu óc hơi hỗn loạn,

liên lụy đến ngôn ngữ cũng như vậy.

“A? Duy nhất… Đây là cái gì nha, sư tôn, hắn… Hắn đang gian lận!”

“Vô số năm qua, Hậu Thổ có một vài hạng người tài hoa hơn người thôi

diễn, cho rằng hết thảy công pháp đều có đầu nguồn, nếu đầu nguồn có người

chiếm lấy, như vậy muốn tu luyện pháp này đến cực hạn, độ khó cực lớn.”

Hạ Tiên cung chủ nhẹ giọng mở miệng.

“Bọn họ cũng không biết Tiên Nguyên tồn tại, đây là phân tích bọn họ suy

đoán ra dựa trên sự quan sát của bản thân.”

“Suy đoán này đúng, cũng không đúng.”

“Mà trên thực tế công pháp Hậu Thổ quả thật có tồn tại đầu nguồn, cũng ít

có tính duy nhất, nhưng nếu có người có thể làm được, làm ấn ký thâm căn cố

đế, Tiên Nguyên cũng sẽ tôn trọng, không xóa đi, lưu lại chờ tu sĩ hậu bối quan

sát.”

“Hứa Thanh này, hắn làm được.”

Trong âm thanh của Hạ Tiên cung chủ thiếu đi một chút kỳ ảo, bị vẻ tán

thưởng thay thế, tay phải nàng vào lúc này cũng nâng lên, rồi vung lên. Ánh nến

giữa không trung miếu cổ cuốn ngược, trở về bên trong ngọn nến trên bệ thờ.

Hoàng khí bên trong cũng tràn ra giống vậy, dung nhập vào trong đồ đằng

của từng Nhân Hoàng trong bích hoạ bốn phía.

Chỉ có dư âm của Hạ Tiên cung chủ, còn quanh quẩn trong miếu cổ.

Mà tiểu hồ điệp cho dù có ngốc, kết hợp với ngôn từ tiếc nuối của sư tôn

trước đó, cũng cảm nhận được sự thưởng thức này, thế là trong lòng hoảng hốt,

đang muốn biểu hiện chính mình một chút.

Đúng lúc này, Hứa Thanh chậm rãi mở ra hai mắt.

Trong mắt hắn không có bất cứ nét mê mang nào, mà là một mảnh thanh

minh, còn có vầng sáng màu tím chảy xuôi ở bên trong. Trong sự chiếu rọi ấy,

cho người ta một loại cảm giác đồng tử hắn như sao sáng.

Có lẽ, đó quả thật là ngôi sao.

“Đa tạ cung chủ!”

Hứa Thanh chắp tay, nặng nề cúi đầu hướng về Hạ Tiên cung chủ.

“Không cần như thế, ngươi hiến hồn chủng vào Tiên Nguyên, vốn là một

hồi công đức đối với Hậu Thổ, từ nay về sau hồn chủng của ngươi sẽ bị bóc ra ý

chí, hình thành công pháp, lưu truyền trong vạn vạn giới Hậu Thổ, tăng một

chút sắc thái vì công pháp Hậu Thổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.