Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh trầm ngâm, hắn nghĩ tới Trần Đạo Tắc, thế là lấy ra truyền âm
thẻ ngọc, thử truyền ra một đoạn thần niệm cho Trần Đạo Tắc …
Đội trưởng hiếu kì.
“Ngươi đang làm gì?”
“Đại sư huynh, ngươi chờ một chút trước đã, ta xem có thể giúp ngươi hoàn
thành sớm hay không.”
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Đội trưởng sững sờ.
“Hoàn thành sớm?”
Đội trưởng ngờ vực dò xét Hứa Thanh vài lần, sờ sờ cái cằm, bản năng móc
ra một quả đào, đặt vào miệng gặm mấy ngụm.
“Tiểu A Thanh, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi có bạn thân
tại Tinh Đế à? Là nữ tu nào đó? Xinh đẹp không? Dáng người thế nào? Huân
hương phấn hoa trên người ngươi này, không phải do nàng này mang đến đấy
chứ?”
“Về chuyện này, ta muốn phê bình ngươi, ngươi phải thường xuyên nhớ kỹ,
ngươi là sư đệ của ta, ta là Đại sư huynh của ngươi!”
Biểu cảm của Đội trưởng khá nghiêm túc.
“Cho nên, lần sau lại có loại chuyện này, mời để cho ta tới!”
Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một chút, hắn vốn dự định cho biết tình hình
thực tế, nhưng bây giờ hắn không muốn nói, thế là ngồi ở đó nhắm mắt lại,
không để ý tới.
Mắt thấy Hứa Thanh như vậy, Đội trưởng chớp chớp mắt, ngồi tại đối diện
Hứa Thanh, tự mở miệng.
“Sao không nói lời nào, không có việc gì, không có việc gì, chuyện này mặc
kệ ngươi có làm được hay không, đại sư huynh đều nhớ tình cảm của ngươi, ta
chỉ đau lòng thân thể của ngươi thôi, Tiểu A Thanh.”
Hứa Thanh vẫn nhắm mắt như cũ.
Đội trưởng tằng hắng một tiếng, biểu lộ bày ra một dáng vẻ thần bí, lại thấp
giọng nói.
“Tiểu A Thanh, ngươi có muốn biết lý do liên quan đến chuyện Viêm
Nguyệt Huyền Thiên tộc đi săn Thần vực hay không?”
Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn về phía Đội trưởng.
Nét mặt Đội trưởng lộ vẻ đắc ý, hắn vừa ăn quả đào, vừa mở miệng.
“Ngươi cũng biết, Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc rất mạnh đúng hay không,
nhưng bọn họ vẫn không cách nào làm được như Nhân tộc đã từng làm, nhất
thống vạn tộc Vọng Cổ.”
“Nguyên nhân có bốn.”
“Nguyên nhân đầu tiên là trong đại lục Vọng Cổ này, còn có bốn siêu cấp
đại tộc mạnh đến hung hãn như Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, thậm chí trong
ngũ đại tộc đàn này, Viêm Nguyệt cũng chỉ xếp hạng thứ ba mà thôi.”
“Nguyên nhân thứ hai, là tập tục và phương thức sinh tồn của Viêm Nguyệt
Huyền Thiên tộc. Số lượng tộc nhân của bọn họ không nhiều, địa vực lại quá
lớn, cho nên phần lớn lấy du mục làm chủ, dùng phương thức thực dân, nô dịch
số lớn tộc đàn chiến đấu cho bọn họ.”
“Nguyên nhân thứ ba, là ba Thần linh Nhật, Nguyệt, Tinh, mỗi một vị Thần
linh đều có thần điện của mình, ảnh hưởng thế tục, khiến cho nội bộ Viêm
Nguyệt cũng không phải thống nhất, mà chia ra làm ba thế lực, đấu tranh nội bộ
rất kịch liệt.”
“Tại Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, cấp độ cao nhất chính là Thần Sơn, nơi
đó cũng là thần điện tổng bộ của ba thần, Thần Thành được xây xung quanh
Thần Sơn, chí cao vô thượng trong Viêm Nguyệt.”
“Tiếp theo, chính là ba khu đại trướng ti quyền, lấy Thần Sơn làm trung tâm,
tạo thành thế chân vạc trong toàn vực.”
“Nguyên nhân thứ tư, là bởi vì Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc tuy có ba
thần, nhưng thực lực tổng hợp của tộc này so với các cường tộc khác, thì vẫn có
vẻ không bằng, cho nên vô số năm qua vì cường thịnh, tộc này có truyền thống
đi săn, bồi dưỡng tộc nhân như nuôi cổ, như thế liền hình thành dân phong hung
hãn, đồng thời cũng tôn trọng cường giả.”
“Càng quyết định ngày lễ một giáp đi săn một lần, mà cuộc đi săn của bọn
họ đã sớm không thỏa mãn với tộc yếu khác, thế là nhiều năm trước, đã khóa
chặt mục tiêu tại Thần vực.”
“Đồng thời cuộc đi săn lớn mỗi năm giáp một lần, sẽ do ba thần xuất thủ,
ngẫu nhiên xé ra cửa vào của một Thần vực, để tộc nhân tiến vào trong đó, đi
săn sinh linh Thần vực.”
Đội trưởng nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh trầm ngâm. Những chuyện này, hắn cũng mới nghe nói lần đầu.
Hắn có càng nhiều nhận biết hơn đối với sự cường hãn của Viêm Nguyệt Huyền
Thiên tộc này, thông qua lời nói câu chữ của Đội trưởng.
Lại nhìn Nhân tộc bây giờ, Hứa Thanh im lặng.
Đội trưởng ăn xong cầm quả đào trong tay, lại lấy ra một quả, tiếp tục mở
miệng.
“Hiện tại ngươi biết vì sao có chuyện đi săn Thần vực rồi chứ. Mặt khác,
nghe nói mỗi một lần đi săn lớn cỉa Viêm Nguyệt tộc, sau khi trải qua nhiều
khâu khảo hạch, vị giành thắng lớn cuối cùng kia, sẽ được Thần Sơn ban cho
một xưng hào tôn cao.”
“Huyền Thiên tướng!”
Đôi mắt Hứa Thanh ngưng tụ.
Ánh mắt Đội trưởng lộ ra vẻ mê mẩn.
“Có một đời, ta đã từng đi tham gia cuộc đi săn lớn này, đáng tiếc ở giữa
xảy ra chút ngoài ý muốn, nếu không ta cũng có thể kiếm cái thân phận Huyền
Thiên tướng.”
“Không phải tộc nhân Viêm Nguyệt tộc, cũng có thể tham gia sao?” Hứa
Thanh hỏi một câu.
Đội trưởng gật đầu.
“Cho dù là Viêm Nguyệt bản tộc, hay tộc phụ thuộc khác, lại hoặc là tu sĩ
ngoại tộc đi đường xa mà đến, chỉ cần được ban cho cho tư cách, đều có thể
tham dự cuộc đi săn lớn, nhưng từ xưa đến nay trong số các Huyền Thiên tướng
sinh ra, toàn bộ đều là tu sĩ Viêm Nguyệt bản tộc.”
“Kế hoạch lần này của ta, là mượn cơ hội cuộc đi săn lớn lần này của Viêm
Nguyệt, trà trộn vào trong Thần vực bị xé ra…”
Đội trưởng liếm môi một cái, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ốc xá.
“Tiểu A Thanh, tình nhân kia của ngươi có làm được hay không, ta đều chờ
thật lâu rồi, có tin tức gì sao?”
“Đây chính là Truyền Pháp các, lão quái vật bên trong có tu vi kinh người,
cảm giác càng vô cùng nhạy cảm, mỗi lần ta tới gần đều phảng phất bị vô số
cây kim đâm vào linh hồn, tình nhân kia của ngươi chẳng lẽ có thể giúp ta bắt
lão quái vật đi chắc?”
Đội trưởng đưa quả đào trong tay vào miệng, ăn một miếng, ánh mắt rơi vào
trên thân Hứa Thanh.
“Điều này cũng không thực tế, lão quái vật người ta không có khả năng rời
khỏi Truyền Pháp các, hẳn là nàng có thể trực tiếp đưa vào ta đi vào? Nếu
không được, ta vẫn nhanh chóng đi về thì tốt hơn.”
Hứa Thanh mặt không biểu cảm, nhìn về phía cửa ốc xá.
“Đến rồi.”
“Hửm?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.